The Amazing Spider-man 2012

Click the link to view it on facebook

The Amazing Spider-man (2012) – 9/10

Trước tiên phải nói trước là điểm tớ chấm cho phim này, phần nhiều là vì tớ là fanboy của Spider-man, dù là phiên bản nào đi chăng nữa, miễn là được thấy nhân vật thân yêu đu tơ bay lượn trong thành phố New York là tớ hạnh phúc tột cùng rồi, nên đừng quá tin tưởng review này.

Tuy nhiên, tớ vẫn có những lý do riêng của mình để chấm cho phim điểm cao như vậy. Nhiều người cho rằng phim này giống hệt Spider-man của Sam Raimi, và do đó phim này chán hơn phim trước. Mình thì lại nghĩ khác. Với tư cách 1 người đã xem Spider-man Trilogy của Sam Raimi mỗi phần ít nhất 10 lần, thì mình cho rằng mỗi phiên bản đều có cái hay riêng của nó, đem 2 phiên bản này ra so sánh chỉ tổ làm mất lòng nhau mà chẳng được cái lợi gì, chi bằng hãy cứ mở lòng ra thưởng thức và thích thú với cái anh nhện bắn tơ đu lượn có phải sướng hơn không.

Cái đầu tiên khác biệt nhất của The Amazing Spider-man (TAS) so với phiên bản cũ Spider-man (SM) chính là tông chủ đạo của phim. Từ âm nhạc, màu sắc phim, các cảnh quay, tình huống đều được xây dựng có phần nhiều sự trầm lắng và tối tăm hơn. Tâm sự của Peter Parker không chỉ có mỗi cái chết của ông bác Ben mà còn là những bí ẩn không lời giải đáp về số phận bố mẹ mình trước kia, và thậm chí là bố của bạn gái lại chính là người đang tìm cách bắt mình vào tù. Ngay từ việc xây dựng nhân vật, TAS đã cho người anh hùng 1 loạt những điều khó khăn, khổ sở, rắm rối xảy ra trong đầu. Đấy là chưa kể, những tình huống trong phim, động cơ của các nhân vật cũng nghiêm trọng hơn, nghiêm túc hơn các phiên bản trước. (SPOILER: Phim có những 2 người chết, and that makes this film a lot more serious).

Tuy nhiên, tông là một chuyện, cái chính làm nên TAS và khiến nó khác biệt so với SM chính là sự “có lý” trong việc xây dựng nhân vật và cốt truyện. Hầu hết mọi chuyện đều có lời giải thích hợp lý, đặc biệt là quá trình khám phá ra khả năng, làm quen với nó, và trở thành người hùng của Peter Parker theo mình là được thực hiện tốt hơn nhiều so với SM. Mọi thứ không tự nhiên một cách thần kỳ hiện ra như một vở kịch (giống như trong SM), và đều phải trải qua quá trình. Mối quan hệ tình cảm giữa Peter và Gwen trong TAS tuy có phần “đỡ khổ” hơn so với anh Tobey ngượng nghịu với cô Mary Jane trong SM, nhưng bù lại, nhân vật Gwen ở đây so với MJ trước kia thú vị hơn và đóng những vai trò quan trọng hơn trong câu chuyện, chứ không chỉ còn đơn giản là cô gái yếu đuối vô dụng suốt ngày bị bắt cóc và chờ cứu.

Cái thứ 2 mà mình đánh giá TAS cao hơn SM là về mặt diễn đạt những trường đoạn cần khơi gợi cảm xúc trong lòng khán giả, đặc biệt là trường đoạn vô cùng quan trọng – chú Ben chết. Theo mình thì tình huống này trong phim này được làm cụ thể hơn, hợp lý hơn, và thực sự là mình cảm thấy nhiều cảm xúc trong đoạn này hơn trong SM. Tất nhiên cả phim không chỉ có mỗi đoạn này, có rất nhiều những đoạn khác trong phim được làm theo mình là rất cảm động, và chính điều đó cũng đã đóng góp 1 phần trong việc kéo tông của phim xuống 1 mức trầm.

Một trong số những điều khiến Spider-man chính là nhân vật mà mình đam mê nhất trong thế giới của Marvel chính là những pha chọc cười hài hước, đá đểu, đá xoáy, móc máy rất thông minh và thú vị của Spider-man mỗi lần chiến đấu với bất cứ kẻ thù nào. Và quả không hề uổng công mong đợi, vì Andrew Garfield thực sự đúng là Spider-man hài hước đúng chất.

Nói đến đây lại phải bàn về nhân vật Peter Parker. Nếu như trong SM, Peter là 1 thằng ngố đúng chất, chả biết cái gì, chỉ cool mỗi lúc đeo mặt nạ vào, thì TAS lại mô tả Peter thay vì ngố, thì chỉ đơn giản là 1 thằng lập dị, tự kỉ, suốt ngày ủ rũ. Theo mình đây là một cách xây dựng nhân vật thông minh và không chân phương. Peter thường xuyên có những cử chỉ, suy nghĩ, lời nói, hành động, và đặc biệt nhất là dáng đi, dáng ngồi đúng kiểu 1 thằng tự ti, thu mình với cuộc sống. Cụ thể hơn thì đó là những sở thích đi chơi 1 mình, không hề có bạn, nụ cười ngố, nói năng ấp úng nhưng không đần và ngớ ngẩn. Peter của TAS thực sự đúng như trong phần tóm tắt phim trên rottentomatoes – an outcast.

Về mặt hình ảnh thì có lẽ khỏi nói, tớ là 1 fanboy, và tớ cảm thấy quá thỏa mãn với những gì phim mang lại, đặc biệt là những cảnh đu tơ thì quá tuyệt vời ông mặt giời, xem chỉ thấy sung sướng, phê phề phề trên ghế, cảm tưởng như ko bao giờ là đủ với những cảnh này. Hôm trước HBO có chiếu lại SM và mình cho là mình thích cả 2 phim, riêng về mặt bay lượn của Spidey. Quá đã.

Nói tóm lại, mình sẽ chả chê gì phim, vì mình ko muốn chê, và vì mình đã cảm thấy rất thỏa mãn với những gì phim mang lại, nó chính xác là những gì mình luôn mong đợi ở 1 bộ phim Spider-man, mình thấy nó hoàn hảo và chỉ muốn xem đi xem lại để thưởng thức từng khung hình nhỏ một.

(Chú thích tranh – đi xem Spider-man cùng người yêu số dzách Thanh Khiết Lương)

Những điều cần lưu ý về The Amazing Spider-man

Có mấy cái chú ý về phim này như thế này:

– The Amazing Spider-man là reboot – tức là làm lại hoàn toàn từ a-z không liên quan gì đến 3 phần trước, cả về nội dung lẫn con người.

– Spider-man này sau khi bị nhện cắn chỉ có thể leo tường, giác quan thứ 6, và khỏe hơn chứ không thể tự bắn ra tơ. Thay vào đó phải sử dụng một công cụ hỗ trợ bắn ra tơ gọi là webshooter – trung thành với phiên bản Amazing Spider-man truyện tranh.

– Peter Parker ở đây không yêu Mary Jane mà yêu Gwen Stacy.

– Peter Parker ở đây sẽ luôn luôn là học sinh cấp 3, khác với 3 phần trước là Peter đã trưởng thành và đi làm, học đại học.

– Đối thủ ở phim này của Spidey sẽ không phải Goblin, mà là Kurt Connor tức The Lizard, một nhà khoa học bị biến thành quái vật thằn lằn (3 phần trước chính là ông thầy lớp đại học của Peter)

– Phần này có đả động nhiều hơn đến bố mẹ của Peter – theo trailer thì có vẻ sẽ cho dính líu đến The Lizard và webshooter.

– Phim này sẽ không có tòa soạn báo Daily Bugle và ông chủ tòa soạn nóng tính Jonah Jameson.

– Phim được hứa hẹn sẽ có tông chủ đạo đen tối, nghiêm trọng hơn 3 phần trước.

– Truyện tranh có rất nhiều phiên bản khác nhau, game và phim cũng vậy, không có cái nào liên quan đến cái nào, nên ko việc gì phải cố gắng giải thích phim bằng truyện hay game vì nó đương nhiên sẽ là 1 phiên bản độc lập hoàn toàn.

FINALLY: THE AVENGERS!!!!!!!!

The Avengers (2012): 9.5/10

AM I DOING THIS RIGHT? — THỬ TÌM XEM CÁI NÀO LÀ CỦA ÔNG NÀO TRONG PHIM :)))))

Cuối cùng thì sau 4 năm chờ đợi với 5 bộ phim có đầy những móc nối nội dung với nhau từ Iron Man, The Incredible Hulk, Iron Man 2, Thor và Captain America: The First Avenger, thì giấc mơ của bất cứ thằng geek super heroes nào cũng đã trở thành hiện thực – The Avengers – bộ phim điện ảnh chiếu rạp đầu tiên trong lịch sử chuyển thể thành công tập hợp siêu nhân đình đám nhất của họ nhà truyện tranh Marvel.

Phải nói trước là tớ không phải fan comic, tớ gần như chả đọc comic bao giờ, những chính nhờ những bộ phim chuyển thể từ siêu nhân comic mà tớ đã trở thành một thằng fanboy superheroes điên cuồng. Và việc The Avengers ra rạp thật quả đúng chính thị là ngang với nằm mơ.

Tuy nhiên, sau Thor và Captain có chất lượng nội dung thuộc tầm “xem ổn” chứ ko được xuất sắc như Iron Man và The Incredible Hulk, thì thực sự là mình đã hạ sự trông đợi của mình vào nội dung của The Avengers, và xác định sẵn tinh thần là mình sẽ chỉ xem phim như một fanboy không quan tâm tới nội dung phim mà chỉ cần tận hưởng giấc mơ thành hiện thực được xem Avengers trên màn ảnh là đủ rồi, và vẫn sẽ thích nó như thường. Nhưng bộ phim đã làm vượt quá xa mọi trông đợi của mình.

Đây chính là một bộ phim siêu anh hùng hoàn hảo, là bộ phim siêu anh hùng truyện tranh hay nhất từ trước tới nay mà mình từng xem, kể cả so với những phim phức tạp như The Dark Knight hay sâu sắc như Watchmen.

Bởi vì nó vui, bởi vì nó có đánh nhau đẹp mắt, kỹ xảo đẹp mắt, lời thoại thông minh, tình huống hài thông minh, kịch bản được sắp xếp chặt chẽ, thông minh, chia đều hào quang cho tất cả các nhân vật, ngay cả nhân vật phụ như Maria Hill cũng có những giây phút tỏa sáng, bởi vì có siêu nhân bay lượn, bởi vì có các siêu nhân không chỉ đánh nhau mà còn có vấn đề cá nhân lủng củng, bởi vì nó tận dụng tất cả những chi tiết đã có để sử dụng, và quan trọng nhất, tất nhiên, là bởi vì nó tập hợp hàng loạt các siêu nhân trong các phim khác nhau vào trong cùng 1 phim. Và rõ là chẳng thể nào có phim nào có thể vượt qua Avengers về những điều nói trên. Nó là một phim giải trí siêu anh hùng giả tưởng hoàn hảo, gần như không có lỗi.

Tất nhiên, xét về chiều sâu thì nó ko so được với The Dark Knight hay Watchmen, nhưng những phim đó nó không có được cái chất “truyện tranh siêu anh hùng” – cái thứ mà có thể biến bất cứ ông người lớn nào trở thành thằng trẻ con tưởng tượng mình đang cầm khiên, mặc giáp, cầm búa… bay lượn đánh kẻ xấu. Một cái sự “màu mè, ngây thơ” rất giải trí, rất comic, rất hoạt hình, nhưng vẫn thấy được rằng, cái đống này do 1 đám người lớn cực kỳ có đầu óc làm ra.

Ban đầu cũng định bắt lỗi phim này, vì không phải phim không có lỗi, nhưng mà what the fuck, who gives a single shit about that? THIS MOVIE IS FUCKING AWESOME IN EVERY WAY AND NO OTHER CAN SURPASS IT, at least, so far.

Sherlock Holmes 2 and Chronicle

Sherlock Holmes 2: A Game of Shadows (2012) – 7.5/10

Phim hay! Xem cực thích và sướng mắt, sướng tai, và sướng cả não!

Phim này làm những điều hoàn toàn khác với series Sherlock Holmes ngày xưa và khác cả với BBC’s Sherlock, bởi vì nó là phim Mỹ. Và người Mỹ thì rất thực tế, và Holmes trong phim của Guy Ritchie không phải là 1 tên người Anh điển hình lịch thiệp, kiêu ngạo, thay vào đó là 1 gã rất khoái hoạt động thực địa, lăn xả vào tất cả những chỗ nguy hiểm nhất, bẩn thỉu nhất, và cái hay nhất ở Holmes của Ritchie mà mình thích, chính là Holmes biết đánh nhau. Cái chính là đây không phải dạng đánh nhau hùng hục, mà là đánh nhau bằng đầu óc, tất cả mọi cú đánh đều được Holmes tính toán trước khi ra đòn và đỡ đòn – đánh nhau thông minh – which is pretty awesome and clever.

Tuy nhiên, là một fan của phần 1 phim này, mình phải nói thực là hơi thất vọng với phần 2. Phần lớn bộ phim không có được cái chất thông minh trong từng lời nói, suy luận, và sự sắc sảo tinh tế của Holmes như phần 1, thay vào đó đúng như anh Nguyễn Nguyen Khanh Duong đã từng nói, giống như 1 cái máy suy luận hơn là một thám tử.

Thứ 2 nữa là khá thất vọng với Moriarty – một nhân vật mình khá trông chờ – đối thủ nguy hiểm nhất trong sự nghiệp của Holmes. Thật tình mà nói mình cho là Jared Harris không có được cái thần của một Napoleon trong giới tội phạm – không thể hiện được cái tầm, và sự chủ động, sự lấn át đối với Holmes, và tất nhiên, cả sự khinh khỉnh.

Thất vọng nữa, ấy là cốt truyện của phần 2 hình như chả liên quan gì đến phần 1, mà rõ ràng với những gợi ý từ phần 1, thì lẽ ra phần 2 này phải có gì đó móc nối với Black Wood, nhưng đây lại chả có gì. Hơn nữa, cảm giác những kế hoạch, những tính toán của Moriarty quá chân phương và nông, không có được sự lắt léo, thâm sâu, chi tiết và đầy bất ngờ cực kỳ nguy hiểm mà BBC’s Sherlock thực hiện quá đỉnh.

Tuy nhiên, đoạn Holmes và Moriarty ôm nhau tính toán cuộc đấu võ tay đôi khá thú vị, và cả cái cách nó kết thúc trường đoạn đấy cũng thể hiện rất được cảm xúc.

Nói chung, hơi thất vọng đôi chút vì có quá nhiều down sides trong phần 2, mình vẫn rất thích phim này, và hi vọng sẽ có phần 3 nữa vì cái chất giải trí thông minh của nó vẫn ở đấy và hết sức hấp dẫn.

———————————————-

Chronicle (2012) – 9/10

Một trong số những phim hay nhất trong nửa năm trở lại đây được xem.

Phim sử dụng lối quay phim “đời thường” – 100% các cảnh quay của phim đều được thực hiện để cho có cảm giác chúng được thu từ nếu không phải camera cầm tay thì cũng từ camera công cộng hoặc camera cảnh sát, hoặc vân vân, mà không phải là camera điện ảnh – which is pretty amazing. Tất nhiên, kiểu quay phim này chẳng có gì mới lạ khi mà người ta đã được xem quá nhiều các thể loại như Cloverfield hay Paranormal Activity và dường như là cái cách quay phim này chưa thực sự phát huy được hết hiệu quả của nó.

Nhưng với Chronicle thì khác, chính cái cách quay phim này đã khiến cho đề tài của phim – Super power – càng trở nên fucking awesome hơn bao giờ hết. Những pha bay lượn, những pha sử dụng telekinesis (viết đúng ko nhỉ), bình thường trong các phim siêu anh hùng bình thường khác ta chẳng thấy có gì đặc biệt, vì rõ đó là phim, nhưng với cách quay giả máy quay cầm tay này, tất cả mọi thứ đều cho cảm giác “thực” cực kỳ thú vị, giống như được trải nghiệm các khả năng siêu nhiên của các nhân vật một cách trực tiếp vậy – hết sức thú vị và hào hứng.

Cũng phải nói rằng với phim kiểu này, diễn xuất là một vấn đề rất lớn, và mình cho là với những gương mặt không có tên tuổi tham gia trong phim, thì họ đã làm được những điều rất đáng khích lệ. Mình thực sự tin vào những sự phát triển tâm lý, tính cách thông qua các sự kiện, thực sự tin vào cảm xúc của nhân vật, và tin vào tình huống.

Tuy nhiên, một hạt sạn to tướng, ấy là ở cuối phim, đứng trên núi tuyết, mà anh giai hú rõ to.

Nói chung là một phim fucking awesome mà mình không hiểu tại sao có bất cứ ai lại có thể chê nhảm.

Review: The Ides of March

The Ides of March (2011): 8/10

Đây là một bộ phim phản ánh đậm nét bộ mặt chính trị của nước Mỹ, và cái cách mà nó đã hủy hoại tâm hồn của một con người ra sao.

Stephen là một chuyên gia về truyền thông cho chiến dịch vận động tranh cử của một ông nghị sĩ Mỹ. Lúc đầu anh này tham gia chiến dịch vì “niềm tin”. Niềm tin vào những điều tốt đẹp, vào những lý tưởng vĩ đại, những sự trong sáng, những tươi đẹp, cao quý mà anh từng ngưỡng mộ ở quê hương mình. Nhưng đến cuối phim, tất cả chỉ còn lại là một chuyên gia, một đầu sỏ tranh cử chính trị, một kẻ thâm độc, lắm mưu nhiều kế, và ánh mắt của anh ở cuối phim, đã chẳng còn “niềm tin” nữa rồi.

Phim này nhắn gửi đến những nhà “dân chủ, tự do, nhân quyền” yêu nước Mỹ, yêu chính trị Mỹ, hoang tưởng về những điều cao siêu ảo giác mà nước Mỹ họ nhồi cho thế giới. Rất tiếc, dù bạn được chọn 1 trong 2 cánh cửa, nhưng chúng đều dẫn vào 1 căn phòng, trống không. (mượn lời Key Sataniel)

Phim thuộc dạng phải xem với các bạn nữ vì có Ryan Gosling và George Clooney siêu đẹp trai và hot boy, còn các bạn nam thì có Evan Rachel Wood – một trong số những nữ diễn viên đẹp nhất mình từng biết.

Quên, đây cũng là phim có Poster ấn tượng nhất 2011 với mình. Phản ánh quá rõ cái mà phim truyền tải. Kiểu before – after.

Review: The Girl with the Dragon Tatoo

The Girl with the Dragon Tattoo (2011 – Mỹ) 8/10

Overrated là những gì mình sẽ tả về phim này. Khi xem được 2/3 phim thì thấy cũng hay, chất, thú vị, hấp dẫn, nhưng đến đoạn cuối thì phim trở thành 1 phim bình thường vì đã bị bôi ra quá dài dòng một cách vụng về. Cốt truyện trong phim gốc của Thụy Điển được xây dựng để làm trong 2 tập, chứ ko phải 1, chính vì vậy nó rất khác với kịch bản xây dựng cho 1 phim dài, việc áp nguyên xi không thay đổi vào phiên bản của Mỹ đã khiến nó không phù hợp. HOặc ít ra là cá nhân tớ thấy thế.

Thứ 2 là mình thấy cái tên phim cuối cùng lại chẳng liên quan và có giá trị mấy với nội dung phim. Chưa kể là cả bộ phim mình ko hề có cảm giác đây là phim nói về Salander mà lại là về ông Blomviskt mới là chính, vì nhân vật Salander được xây dựng đan xen với ông kia, nhưng lại quá mờ nhạt vì chẳng có gì liên quan đến sự kiện chính đáng quan tâm là vụ mất tích của Harriet —> cái này là kém hơn bản gốc của Thụy Điển. Vì thế khi xem thì câu hỏi trong đầu mình luôn là “Ơ thế cái cô này liên quan quái gì đến câu chuyện? Chả quan tâm, skip đến đoạn ông kia phá án đi!” Để rồi mãi tới nửa phim mới thấy cô này dính dáng đến vụ án một cách rất… nhạt và nhoay nhoáy, và cả việc xây dựng mối quan hệ với Blomviskt cũng vẫn rất hời hợt.

Thứ 3, sau tất cả những lời tung hô có cánh, tất cả những ca ngợi mà mình chưa hiểu là ca ngợi cái gì, cao siêu chỗ nào, sâu sắc ra sao không biết, mình thấy phim này so với Tinker Tailor Soldier Spy – cùng thể loại, kém xa. Hoặc, mình là 1 thằng không biết thưởng thức phim “nghệ thuật cao cấp”.

Nhưng nói vậy, vẫn phải khẳng định lại, mình đã chấm phim 8/10 là có lý do, phim rất hay, rất đáng xem, rất hấp dẫn, rất thú vị với bất cứ ai đam mê thể loại phim trinh thám, hay đã từng là fan của Conan Doyle, Agatha…

Quick Review: Another Earth and Morning Glory

Another Earth 2011: 9/10

Một phim indie có premise khá giống với Melancholia. Nhưng điều khác biệt là gì? Đó là khi xem Melancholia, ngoài “cảm giác” khó chịu với tất cả mọi thứ trong bộ phim như kết cấu phim, quay phim, diễn xuất, câu chuyện, thì mình không có bất cứ “cảm xúc” nào với bộ phim, với nhân vật, với quay phim, với visual…

Ngược lại, Another Earth cũng mang lại một “cảm giác” vô cùng khó chịu, căng thẳng, hoang mang. Nhưng không chỉ có vậy. Tất cả mọi thứ của phim từ diễn xuất, câu chuyện, chuyển biến tâm lý, tình tiết, quay phim, bố cục và kết cấu phim, chưa kể cả âm nhạc và âm thanh, đều mang lại “cảm xúc”. Cái cảm xúc ở đây là cảm xúc dành cho bộ phim, không phải là cảm xừ “từ” bộ phim. Cảm xúc từ từng hành động, lời nói của nhân vật, từ góc quay, màu sắc của phim, từ cả phần âm thanh ma quái xoáy sâu vào óc cực kỳ ám ảnh.

Và đặc biệt hơn, ở một câu chuyện khiến cho người xem căng như dây đàn.

KHông cần phải diễn viên lớn, đạo diễn lớn, hãng lớn, cũng chẳng cần một kết cấu cố tình, cố gắng tỏ ra khó hiểu, cao siêu, thì mới là một bộ phim có sức nặng nghệ thuật. Đôi khi chỉ từ những điều thật chân phương, nhẹ nhàng như vậy thôi.

A must see for any movie lover.

————————————————————

Morning Glory 2010 – 8/10:

Được người yêu Thanh Khiết Lương giới thiệu cho nên là down về xem ngay. Một bộ phim hài nhẹ nhàng hết sức vui và thú vị, đặc biệt dành cho những workaholic. Nhờ phim này, Rachel Mcadams chính thức trở thành một trong số những nữ diễn viên ưa thích nhất của mình về mặt diễn xuất. Thực sự diễn xuất của Rachel trong phim này cho mình một cái cảm giác rằng cô này thực sự yêu thích, thực sự đam mê và nhiệt tình với cái công việc diễn viên của mình, và nhờ thế, khiến cho mình thực sự tin vào nhân vật Becky trong phim.

Thực sự về mặt điện ảnh, phim này chẳng có gì nhiều để nói, nhưng với cá nhân mình, những bộ phim có khả năng cho khán giả một cảm giác “feel good” trong lòng có một giá trị và vị trí nhất định trong niềm đam mê phim ảnh của mình. Và Morning Glory chính là bộ phim như thế.

Còn gì tuyệt vời hơn khi được nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế, nở những nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc như thế khi cống hiến hết mình, dốc hết trái tim mình cho cái công việc mà mình đam mê. Phải nói thực rằng, với cái phim này, chỉ có những ai thực sự “yêu” cái công việc của mình như yêu cái việc hít thở, ăn uống hàng ngày mới có thể thấm được cảm xúc.

Một bộ phim tốt cho tinh thần của bất cứ ai đang gặp phải khó khăn trong công việc.

84th Oscar Quick Review: Flying Books and The Artist

Lâu rồi không update gì cả, kể từ khi sang Mỹ đến giờ. Vừa có 1 bạn vào hỏi thăm nên cảm động quá phải up cái gì đó lên ngay lập tức. Nhưng trước hết thì mình cũng xin được thông báo đôi chút.

Về cơ bản, hầu hết những tranh vẽ, review phim của mình đều được update đều đặn và thường xuyên trên facebook cá nhân của tớ theo link sau (hoặc có thể xem ở mục Chi nhánh 4 phương ở cột bên phải blog)

http://www.facebook.com/splendidriver
Thế nên nếu các bạn muốn theo dõi thường xuyên hơn các update của tớ cả về tranh vẽ, cuộc sống, và review phim của tớ, cũng như làm quen và kết bạn với tớ thì các bạn có thể add friend tớ hoặc subscribe để theo dõi thường xuyên hơn. (Chú ý: Nếu bạn là độc giả blog này của tớ có lẽ bạn cũng đã biết có 1 số vấn đề về chính trị mà tớ có thể gây khó chịu cho một vài người, cũng như là sẽ có những người khiến tớ khó chịu, nên là cân nhắc việc add hoặc subscribe này nhé).

Thứ 2 nữa là vì điều kiện thời gian và tâm sức hạn chế vì từ nay tớ đã theo học ở trường Academy of Art University ở San Francisco, Mỹ, nên tớ sẽ rất hạn chế, và rất có thể là dừng việc viết review phim theo dạng bài phân tích dài. Thay vào đó tớ sẽ viết và update thường xuyên review phim theo dạng đoạn văn ngắn, chủ yếu mang tính tóm lược

Còn bây giờ thì nhân dịp Oscar lần thứ 84 vừa trao giải cho hết các hạng mục, đây là 2 review cho 2 bộ phim mà theo tớ là ấn tượng nhất. Cũng có 1 số phim khác trong Oscar tớ đã từng review, nhưng xin phép được để sau này up dần, 1 lúc quá nhiều lên đây thì cũng không hay ho cho lắm.

—————————————

The Artist 2011 – 9,5/10:

The Artist là 1 phim sản xuất năm 2012. Nhưng lại làm theo phong cách của những năm 20 – đen trắng câm.

The Artist là phim câm, tưởng là hoài cổ, nhưng lại nói về sự tụt hậu của 1 người nghệ sĩ từ chối chấp nhận sự phát triển của điện ảnh.

The Artist là phim nói về sự phát triển của điện ảnh và mặt trái của sự hoài cổ, sản xuất giữa thế kỉ 21, nhưng lại làm theo phong cách hoài cổ đen trắng câm.

Và cái hay của nó chính là ở những điều oái oăm xoắn quẩy như vậy.

Xin chúc mừng bộ phim đã đạt giải Oscar cho phim Xuất sắc nhất và các giải khác.

—————————————

Fantastic Flying Books of Mr. Morris Lessmore – 9,5/10:

Một tuyệt tác dành tặng tất cả những người đã, đang, và sẽ cống hiến cả đời mình cho một môn nghệ thuật vẫn còn bị đánh giá chưa đúng tầm, ngay cả ở nước Mỹ – Hoạt hình.

Câu chuyện của bộ phim nói về tình yêu dành cho sách, nhưng thực ra, tất cả những gì bộ phim làm là nhằm tôn vinh vẻ đẹp của nghệ thuật hoạt hình từ truyền thống cho tới máy tính như hoạt hình mô hình, hoạt hình 3D, hoạt hình 2D từ thời kỳ đen trắng cho tới khi có màu. Những cái này, nếu như ai đã xem Behind the scene của phim, và là người đam mê nghệ thuật hoạt hình, sẽ hiểu được cái vẻ đẹp tinh tế trong từng thước phim của FFBML.

Riêng với bộ phim này, riêng về mặt phối hợp nhiều kỹ thuật hoạt hình với nhau đã đủ khiến cho giá trị của nó vượt xa bất cứ tác phẩm nào cùng thời. Và không chỉ vậy, một phong cách kể chuyện hết sức giản dị, mộc mạc nhưng vẫn vô cùng bay bổng, mơ mộng, thể hiện ra một tâm hồn và một tư duy vô cùng tự do, đầy chất thơ, kết hợp với phần âm nhạc không thể rung động lòng người hơn, thì thực sự trong năm vừa rồi, không có bộ phim hoạt hình ngắn nào có cơ hội đứng cạnh nó cả.

Nói ngắn gọn, giải Oscar dành cho FFBML là đương nhiên, không phải tranh cãi, cũng giống như trường hợp của The Artist ở hạng mục phim live action vậy.

Thank you and Goodbye

Ở góc phải là ngày mà mình sẽ lên đường ra đi khỏi quê hương, để lần đầu tiên thực hiện ước mơ.

Thực sự mà nói, chỉ có những người bạn thực sự thân, tự sự gần gũi, và chơi với mình từ nhiều năm nay mới có thể hiểu được cái ước mơ này của mình nó như thế nào, và vì lý do gì nó là một thứ kinh khủng tới vậy. Đây sẽ chính là bước đầu tiên để mình tự tay xây dựng nên cái tương lai mà suốt cả cuộc đời mình mơ ước và vật vã.

Thời gian còn lại chỉ còn tính bằng ngày, và một lần nữa, mình muốn nói lời cảm ơn.
Cảm ơn tất cả những người bạn đã ở bên cạnh mình, ủng hộ mình suốt từ khi các bạn biết mình cho tới nay: Hiệp, Khánh Linh, tta…

Cảm ơn tất cả những người bạn đã ở bên cạnh mình suốt thời gian vừa rồi, những người đã thân từ trước, lẫn những người “bỗng dưng thành thân”, tớ đã có những thời gian tuyệt vời cùng với mọi người trước khi đi xa: Mai Anh, Kawako, Lan Thu, Minh Ngọc, Nế…

Cảm ơn tất cả mọi người ở IP đã trở thành một gia đình lớn thứ 2 cực kỳ quan trọng của cuộc đời mình, đã giúp mình có một niềm tin lớn lao hơn, vững chắc hơn vào con đường mà mình đã chọn: Mai, Kite, anh Kiên, Ndoll, Ly Sei, Suya, Cương, Hạnh, anh Huy, Đức máu, Ngọc Oscar, Black,….

Cảm ơn tất cả các bạn bè trên facebook đã yêu quý và ủng hộ mình trong mọi việc, từ vẽ cho tới review phim hay những tâm sự củ chuối tuổi teen….

Cảm ơn anh em ĐHXD, 52KD3, mặc dù không thân thiết, ko nhiệt tình với lớp, nhưng đối với mình, những lời động viên, hỏi thăm dù chỉ thỉnh thoảng của mọi người về sự thay đổi lớn này của cuộc đời rất có ý nghĩa đối với mình.

Cảm ơn ấy vì gần 6 năm qua đã ở bên tớ. Cảm ơn vì tất cả những điều tuyệt vời bọn mình đã dành cho nhau. Cảm ơn vì đã cho tớ biết yêu, biết trân trọng, biết đau khổ. Cảm ơn vì đã giúp tớ vượt qua chính bản thân mình để đạt được những điều bản thân tớ ko thể nghĩ tới. Cảm ơn vì đã luôn ở đó ủng hộ tớ, động viên tớ, và quan trọng nhất là yêu tớ trong mọi hoàn cảnh, đối mặt với những khó khăn của cuộc sống. Và tớ xin lỗi, vì tớ không thể là một người bao dung hơn.

Cảm ơn em vì đã ở bên cạnh, làm bạn với anh trong cái lúc cuộc đời anh trở nên lộn xộn tới vậy. Cảm ơn em đã là người bạn của anh, dù chỉ trong thời gian ngắn và phải kết thúc hơi cay đắng một chút, nhưng đó là những thời gian tuyệt vời của cuộc đời anh mà anh sẽ ghi nhớ mãi mãi.

Cảm ơn em, vì đã cho anh được gặp em. Đối với anh những lúc ở bên em mọi thứ đều trở nên rõ ràng, sáng sủa hơn rất nhiều giữa cái lúc cuộc đời anh đang tan nát như thế này. Cảm ơn em vì đã nhận những gì anh có thể tặng. Cảm ơn em vì đã để anh yêu. Anh sẽ trân trọng suốt đời những điều tuyệt đẹp của bọn mình, cho dù sau này có thế nào đi nữa. Anh xin lỗi, vì đã yêu em không đúng lúc.

Cảm ơn mọi người vì đã đọc cái đống sến sủa vừa xong.

http://www.youtube.com/watch?v=KE4I_W3jLuI

Đang nghe bài này và cảm thấy muốn khóc hộc cả máu

My week with Marilyn: Mối tình mong manh

Đây là bản gốc chưa edit của bài review mà tớ viết cho kenh14 tại đây –> http://kenh14.vn/c8/2012010801095480/my-week-with-marilyn-xau-chua-chac-da-chan.chn

————————————————–

My Week with Marilyn là một trong số những bộ phim nhận được rất nhiều sự kỳ vọng từ giới chuyên môn và ở các giải thưởng điện ảnh danh giá. Không chỉ gắn liền với 1 trong số những nhân vật đình đám nhất lịch sử Hollywood, My Week with Marilyn còn tập hợp 1 dàn diễn viên gốc Anh với diễn xuất hạng nhất và một kịch bản thú vị. Và đó không phải là những điều duy nhất có giá trị trong bộ phim thuộc series Megastar Pick vào dịp đầu năm này.

Continue reading

The Darkest Hour: Có súng mà ko biết bắn

Tuy còn nhiều điểm trừ không đáng có, “The Darkest Hour” vẫn tạo nên được dấu ấn khác biệt trong hằng hà sa số phim về ngày tận thế.

Đối với các nhà làm phim Hollywood, dường như câu hỏi “Sau ngày tận thế sẽ là gì?” vẫn là một nỗi trăn trở chưa có lời giải. Lần này, viễn cảnh điêu tàn ấy lại được vẽ nên trong The Darkest Hour với một tiền đề và bối cảnh khá mới lạ, độc đáo, dưới bàn tay của đạo diễn Chris Gorak. Tuy nhiên cũng như In Time, một ý tưởng hay nếu không được khai thác tốt cũng khó trở thành kiệt tác để đời.
Câu chuyện thảm họa được đặt vào bối cảnh thủ đô Matxcơva nước Nga, nơi một nhóm thanh niên người Mỹ với những hoàn cảnh khác nhau tình cờ chạm trán. Tuy nhiên, cuộc hội ngộ giữa Sean (Emile Hirsch), Ben (Max Minghella), Natalie (Olivia Thirlby) và Anne (Rachael Taylor) đã bị phá hỏng bởi cuộc tấn công khủng khiếp từ ngoài hành tinh. Những kẻ xâm lăng nhờ khả năng tàng hình đã nhanh chóng hủy diệt gần hết dân số thành phố. May mắn thay, do ẩn nấp trong tầng hầm một quán rượu mà nhóm bạn thoát nạn. Đơn độc giữa vòng vây của kẻ thù vừa nguy hiểm vừa bí ẩn, họ phải tìm ra lối thoát cho bản thân giữa nơi đất khách quê người.

2011

2011 là một năm tồi tệ đối với mình. Giờ nhớ lại, một số achievement duy nhất mà mình thấy đáng quan tâm của năm vừa rồi là quyển artbook, đăng ký học thành công ở Academy of Art University, và cuối cùng là hoàn thành Gia Đình Bé Nam.

 

Từ đầu năm đến cuối năm, 2 lần liên tiếp cuộc sống của mình bị đảo lộn, bị xáo trộn, kéo theo hàng loạt những cảm xúc không còn ổn định một chút nào. Tất cả như bị lật ngược hết cả lên, khiến cuộc sống của mình như trong cơn mê, với đầy ắp những thứ lộn xộn, lổn nhổn cuồn cuộn xâm chiếm khắp trí não. Thỉnh thoảng kinh dị hơn, mình còn chẳng biết đâu là mơ đâu là thật nữa. Con người mình theo đó cũng thay đổi một cách tán loạn.

 

Có những điều tích cực khiến mình thích thú. Có những điều cũng tích cực nhưng mình ko thể hiểu nổi và ko thể cảm thấy thích thú. Những điều ko thích thì có lẽ ko cần phải bàn đến cho mệt. Nhưng một trong số những thay đổi tích cực ấy chính là mình đã bớt bảo thủ đi, đặc biệt là trong nét vẽ, phong cách của mình. Và mình rất lấy làm vui sướng vì điều đó.

 

Tại sao mình lại bảo rằng cuộc sống của mình bị rối tung lên vậy. Bởi vì trước đó, cuộc sống của mình quá hoàn hảo. Hoàn hảo đến độ mà mình biết nhiều người nhìn vào thấy ghen tị. Hoàn hảo đến mức cho tới giờ mình vẫn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mình đã làm gì sai để phải chịu những điều như thế. Hoàn hảo đến mức mình chẳng dám nghĩ là những điều như thế lại có ngày xảy ra với mình. Và rồi tất cả như thế này đây. Ngay cả việc quyết định bỏ học ở trường để đi Mỹ cũng là 1 trong số những hệ quả của những xáo trộn này.

 

Và rồi những ngày cuối tháng 10 vừa rồi mình đã phải dứt khoát, tự giải thoát cho bản thân, một lần nữa chấp nhận để cho cuộc sống lại tiếp tục lộn phèo lên thêm 1 lần nữa. Nhưng hình như lần này mình đã bản lĩnh hơn. Mình ko còn vật vã khổ sở, đau đớn quằn quại như lần trước nữa. Tất cả những cảm xúc còn lại khi thỉnh thoảng nghĩ đến có lẽ chỉ có là tức giận, uất hận, căm phẫn. Còn đâu, nếu như gạt bớt đi được, thì khi nhìn lại, mình chẳng còn cảm thấy gì. Tất cả chỉ còn trống rỗng như vậy thôi.

 

Xong rồi mình trở nên lố lăng và lộn xộn. Mình làm những thứ mình chẳng bao giờ làm. Mình nói những điều mình không bao giờ nói. Mình tiếp nhận những cái mà mình vốn bảo thủ và ghét bỏ. Cả tích cực lẫn tiêu cực. Mình muốn tung hê hết tất cả lên trong cái sự hoảng loạn vì cuộc sống vừa đảo lộn thêm lần nữa. Mình trở nên vô công rồi nghề, ăn hại đái khai, không được một cái tích sự gì. Chỉ có đi làm phiền người khác trong cái giai đoạn cuối năm bận bịu này.

 

Nhưng mà rồi giữa cái lúc mà cuộc sống nó chằng chịt trước mắt mình lên như thế, mình đã gặp 1 người. Một người mà mình cho là đã thắp sáng, sưởi ấm nốt những ngày cuối cùng của năm 2011 của mình. Một người mà mỗi khi gặp lại là 1 lần mình quên hết những điều rắc rối mà mình tự thêu dệt nên kia. Như một ánh nắng hiếm hoi xua tan hết những cái lạnh lẽo, tối tăm trong đầu óc mình, dọn dẹp, rửa sạch hết tất cả. Một người không thể tuyệt vời hơn được nữa. Cảm xúc như thế này, mình chưa từng cảm thấy với bất cứ ai trước kia, và mình chẳng bao giờ nghĩ mình có thể có bao giờ cảm thấy một cảm xúc như thế này.

 

Mình muốn cảm ơn người đó rất nhiều. Thật ra cũng chẳng biết cảm ơn vì cái gì. Có lẽ cảm ơn ngay cho lần đầu tiên gặp nhau đi. Vì một chuyến ăn kem, và đạp xe buổi tối. Vì chính từ ngày hôm đấy mình đã lại thay đổi tiếp 1 lần nữa. Và mình nhận ra là mình dũng cảm đến thế nào, liều lĩnh bất cần đời ra sao trong việc này. Cảm thấy thời gian trôi qua khắc nghiệt đến cái độ nào.

 

Cũng có bạn bè bảo mình đừng nên quá vội vã, đừng nên thể hiện quá mức. Mình hiểu điều đó chứ, mình biết mình nên làm gì và không nên làm gì trong giai đoạn này. Nhưng như mình đã nói rồi đấy. Sư tử có thể mạnh mẽ và kiểm soát mọi thứ trong cuộc đời mình, trừ tình cảm ra. Và vì mình chẳng còn bao nhiêu thời gian còn lại nữa. Mình đang hết thời gian. Nếu không phải bây giờ, thì sẽ là không bao giờ. Và mình sẽ hối hận rất nhiều, nếu có những điều mình ko làm, ko nói từ bây giờ.

 

Sắp sang năm mới rồi, lại bắt mọi người đọc những thứ sến bựa lê thê của cái con người mới của mình. Rất xin lỗi.Chúc tất cả mọi người một ngày cuối năm ấm cúng bên bạn bè, người thân, người yêu, và đón chào một năm mới nhiều niềm vui, nhiều hạnh phúc, nhiều thành công hơn. Và cảm ơn tất cả mọi người đã ở bên cạnh mình suốt năm vừa rồi. Rất nhiều.