Đã xem Real Steel tổng cộng 4 lần (trong đó có 2 lần free), và lẽ ra phải viết từ lâu, nhưng vì quá bận và lúc ko bận lắm thì lại lười nên bây giờ mới review được phim này. Lâu rồi không viết review nào cho bản thân, toàn review cho kenh14 với giọng văn tuổi xì tween.
Cho tới thời điểm này của năm 2011, và qua những phim tớ đã được xem, đây là bộ phim xuất sắc nhất – cùng với Rise of the Planet of the Apes – trong năm nay. Nếu bạn là người hay theo dõi blog tớ thì sẽ biết quan điểm về một bộ phim hay của tớ như thế nào. Đó không phải bộ phim nghệ thuật kinh người, đầy khó hiểu, full triết lý. Cũng không phải là một bộ phim giải trí đơn thuần xem xong rồi quên. Đó là một bộ phim để lại ấn tượng cho khán giả, những ấn tượng mạnh mẽ hơn tất cả các phim khác, bất chấp thể loại của nó. Rise of Apes và Real Steel chính là những bộ phim như vậy.
Một cách khách quan, cả 2 bộ phim này đều dừng ở mức độ phim giải trí, không phải dạng phim siêu nghệ thuật Oscar, Golden Globe, Cannes… dành cho những nhà phê bình tự sướng với nhau. Cả 2 đều có cốt truyện có thể nói là đơn giản, riêng với Real Steel thì thậm chí là có nội dung và motive cũ rích, chẳng có gì mới. Dạng phim 2 bố con xa nhau từ khi sinh ra rồi phải làm quen lại với nhau, pha với dạng phim một tay đấm bốc đi từ số 0 lên và một chút hương vị sci-fi ==> thực sự mới nghe tới đó + với xem trailer, tớ đã nghĩ ngay đây sẽ là một phim chán phèo.
Nhưng rõ ràng là tớ đã nhầm to, và hầu hết những người khác cũng vậy. Nếu bạn đã đọc review Rise of Apes của tớ trước đây, bạn sẽ thấy tớ đề cập đến hiệu quả của việc bộ phim có những tình tiết mang tính sóng vỗ bờ với cường độ tăng dần từ đầu phim tới cuối phim. Real Steel chính là 1 thành công khác của phương pháp xây dựng cốt truyện và xử lý tình huống như vậy.
Từ đầu tới cuối phim là rất nhiều cơn sóng, nghĩa là những tình huống nhẹ nhàng – dồn dập – nhẹ nhàng – dồn dập – nhẹ nhàng – dồn dập…. nối tiếp nhau. Những cơn sóng này càng về cuối càng mạnh mẽ, càng nhiều khí thế và căng thẳng. Những chố trũng của các con sóng – tức những đoạn nhẹ nhàng, sâu lắng thì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kết nối mối quan hệ giữa các nhân vật và giúp cho chúng trở nên sâu hơn và nhiều ràng buộc hơn – do đó khiến cho bộ phim trở nên đáng tin hơn rất nhiều.
Những cơn sóng này không đơn giản là những tình huống trầm bổng rời rạc, chúng được xử lý cho có sự liên kết với nhau rất rõ ràng, mạch lạc. Quan trọng nhất, đạo diễn đã rất thành công khi tạo cho khán giả sự cảm thông với hoàn cảnh của nhân vật ở một mức độ hợp lý, sau đó đẩy mạnh cảm xúc khán giả lên cao ngất trong những tình huống quyết định.
Và như thế, phản ứng của khán giả trong rạp khi xem phim (theo hiểu biết của mình qua 4 lần xem khác nhau với những khán giả khác nhau) đã diễn ra như sau: cười hả hê – vỗ tay – đứng cả dậy, nhảy cả lên, hú hét và vỗ tay nhiệt liệt hùa theo không khí của đám đông trong phim. Còn quan điểm của tớ thì rất đơn giản, một bộ phim dở, hoặc 1 bộ phim giải trí theo công thức, hoặc một bộ phim tầm thường, không bao giờ có thể cho khán giả những cảm xúc như vậy được. Khán giả đã hòa mình với cảm xúc của nhân vật, cùng khóc với Max và Bailey, đã cùng vỗ tay với những khán giả ảo trong phim. Đó là một thành công không thể phủ nhận của một bộ phim. Và nên nhớ, điều này ko chỉ cá biệt trong 1 hay 2 suất chiếu nào đó, mà là tất cả các suất chiếu mà tớ xem, cũng như các suất chiếu khác mà bạn bè tớ đã xem và quay về để kể lại.
Chính vì lẽ đó, tớ cho rằng đây chính là một trong số những trường hợp đặc biệt mà thực tế chất lượng phim vượt xa những điểm số phù phiếm trên các trang web đánh giá phim như rottentomatoes hay imdb.
Bên cạnh những cái đã nói, về mặt giải trí hấp dẫn, bộ phim cũng đã thực hiện một cách cực kỳ trơn tru và hoàn hảo. CGI của các con robot trong phim có thể nói là đẹp, thật, và đáng tin một cách khó có thể ngờ được. Ban đầu khi xem trailer phim, mình đã nghĩ là “Gì thế này, ăn theo Transformers à? LAME!!!!!!!” nhưng lại một lần nữa mình nhầm! Robot trong Real Steel cool hơn Transformers RẤT NHIỀU LẦN (sorry fan của Trans nhưng đây là personal opinion). Tại sao vậy? Vì cái tớ được xem trên màn hình là các con robot với tạo hình rất cá tính, có sự đặc trưng, rất khác nhau chiến đấu với nhau. Tớ có thể chỉ ra trên màn hình đang có chuyện gì diễn ra, con nào đang tấn công, con nào bị ăn đòn… Chứ không chỉ đơn thuần là 1 đống máy móc vô cùng phức tạp bay lượn lộn xộn trên màn hình mà rất khó để phân biệt con nào vào với con nào.
Slow motion là một trong số những thứ được xài rất nhiều trong Real Steel và theo mình nó đã phát huy hiệu quả tích cực của mình trong phim này. Không chỉ đẩy lên rất mạnh những trường đoạn cảm xúc, nó còn giúp cho khâu hình ảnh của phim trong các trường đoạn chiến đấu trở nên thú vị và dễ theo dõi hơn rất nhiều. Khán giả được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của từng con robot khi chúng ra đòn, ăn đòn, tung nắm đấm, tung nắm đá…. rất đẹp mắt.
Một thứ khác nữa chính là concept của robot trong phim cũng rất nhiều ý đồ khi chúng phản ánh rất rõ cá tính, cội nguồn, thậm chí là cả về cái mặt “chủ nào tớ nấy” của từng con trong phim. Ví như Atom giống như một sự phản chiếu của cả 2 bố con nhà Kenton. Vừa đi lên từ số không – tương đương với nhóc con vô danh Max, lại vừa là một ông già hết thời – tương đương với ông bố. Hay như Noisy Boy, nhìn qua ta đã biết nó là sản phẩm của Nhật, tạo hình như một samurai với đầy chữ tượng hình trên người, và Twin Cities với 2 người điều khiển biệt lập…
Tóm lại, Real Steel là một bộ phim xuất sắc của năm nay, và là minh chứng hùng hồn của việc phim giải trí không có nghĩa là không có giá trị. Đây sẽ là bộ phim mà khán giả sẽ nhớ mãi, và sẽ rất mong mỏi những phần tiếp theo (với hi vọng là) hay không kém.
Điểm: 8,5 – 9/10
real steel dịch là thép thứ thiệt thì nghe buồn cười quá. Real steel nên dịch là thép sống, cũng như ý của bộ phim, những robot là máy móc nhưng lại cực kỳ sống động, k hề vô tri. Góp ý vậy thôi
à tớ dịch thế cũng 1 phần vì nghe nó vần vần giống chữ Real steel trong tiếng Anh nữa thôi :D. Còn dịch thế nào thì tùy mỗi người mà ;). Cái này là sở thích cá nhân thì thích thế thôi.
Bạn viết hay quá , mình thì xem phim này 3 lần lận (ngoài rạp chứ không có free nha) , đây là bộ phim đầu tiên khiến mình muốn đứng lên hú hét , nhảy nhót hoặc làm một cái gì đó điên khùng , mình không bình luận gì thêm vì bạn nói rất là đúng . Tuy nhiên mình sẽ cho điểm là 9,9999999999999999999/10 . Mình hy vọng phần 2 sẽ hay như vậy à không phải hay gấp mấy lần phần 1 mới phải chứ , hahaha . I LOVE REAL STEEL …………………………
Thật sự là một bộ phim hay, mới chỉ xem trên TV tối qua mà cảm xúc của mình đã như vậy rồi nếu thật sự xem ở rạp thì ko biết còn “đã” đến mức nào. Real Steel thật sự là real phim. Cậu nhóc Dakota Goyo đầy cảm xúc và gây ấn tượng sâu sắc. Hugh Jackman luôn thể hiện mình là một diễn viên đẳng cấp trong tất cả nhưng bộ phim anh đã đóng.