Thank you and Goodbye

Ở góc phải là ngày mà mình sẽ lên đường ra đi khỏi quê hương, để lần đầu tiên thực hiện ước mơ.

Thực sự mà nói, chỉ có những người bạn thực sự thân, tự sự gần gũi, và chơi với mình từ nhiều năm nay mới có thể hiểu được cái ước mơ này của mình nó như thế nào, và vì lý do gì nó là một thứ kinh khủng tới vậy. Đây sẽ chính là bước đầu tiên để mình tự tay xây dựng nên cái tương lai mà suốt cả cuộc đời mình mơ ước và vật vã.

Thời gian còn lại chỉ còn tính bằng ngày, và một lần nữa, mình muốn nói lời cảm ơn.
Cảm ơn tất cả những người bạn đã ở bên cạnh mình, ủng hộ mình suốt từ khi các bạn biết mình cho tới nay: Hiệp, Khánh Linh, tta…

Cảm ơn tất cả những người bạn đã ở bên cạnh mình suốt thời gian vừa rồi, những người đã thân từ trước, lẫn những người “bỗng dưng thành thân”, tớ đã có những thời gian tuyệt vời cùng với mọi người trước khi đi xa: Mai Anh, Kawako, Lan Thu, Minh Ngọc, Nế…

Cảm ơn tất cả mọi người ở IP đã trở thành một gia đình lớn thứ 2 cực kỳ quan trọng của cuộc đời mình, đã giúp mình có một niềm tin lớn lao hơn, vững chắc hơn vào con đường mà mình đã chọn: Mai, Kite, anh Kiên, Ndoll, Ly Sei, Suya, Cương, Hạnh, anh Huy, Đức máu, Ngọc Oscar, Black,….

Cảm ơn tất cả các bạn bè trên facebook đã yêu quý và ủng hộ mình trong mọi việc, từ vẽ cho tới review phim hay những tâm sự củ chuối tuổi teen….

Cảm ơn anh em ĐHXD, 52KD3, mặc dù không thân thiết, ko nhiệt tình với lớp, nhưng đối với mình, những lời động viên, hỏi thăm dù chỉ thỉnh thoảng của mọi người về sự thay đổi lớn này của cuộc đời rất có ý nghĩa đối với mình.

Cảm ơn ấy vì gần 6 năm qua đã ở bên tớ. Cảm ơn vì tất cả những điều tuyệt vời bọn mình đã dành cho nhau. Cảm ơn vì đã cho tớ biết yêu, biết trân trọng, biết đau khổ. Cảm ơn vì đã giúp tớ vượt qua chính bản thân mình để đạt được những điều bản thân tớ ko thể nghĩ tới. Cảm ơn vì đã luôn ở đó ủng hộ tớ, động viên tớ, và quan trọng nhất là yêu tớ trong mọi hoàn cảnh, đối mặt với những khó khăn của cuộc sống. Và tớ xin lỗi, vì tớ không thể là một người bao dung hơn.

Cảm ơn em vì đã ở bên cạnh, làm bạn với anh trong cái lúc cuộc đời anh trở nên lộn xộn tới vậy. Cảm ơn em đã là người bạn của anh, dù chỉ trong thời gian ngắn và phải kết thúc hơi cay đắng một chút, nhưng đó là những thời gian tuyệt vời của cuộc đời anh mà anh sẽ ghi nhớ mãi mãi.

Cảm ơn em, vì đã cho anh được gặp em. Đối với anh những lúc ở bên em mọi thứ đều trở nên rõ ràng, sáng sủa hơn rất nhiều giữa cái lúc cuộc đời anh đang tan nát như thế này. Cảm ơn em vì đã nhận những gì anh có thể tặng. Cảm ơn em vì đã để anh yêu. Anh sẽ trân trọng suốt đời những điều tuyệt đẹp của bọn mình, cho dù sau này có thế nào đi nữa. Anh xin lỗi, vì đã yêu em không đúng lúc.

Cảm ơn mọi người vì đã đọc cái đống sến sủa vừa xong.

http://www.youtube.com/watch?v=KE4I_W3jLuI

Đang nghe bài này và cảm thấy muốn khóc hộc cả máu

My week with Marilyn: Mối tình mong manh

Đây là bản gốc chưa edit của bài review mà tớ viết cho kenh14 tại đây –> http://kenh14.vn/c8/2012010801095480/my-week-with-marilyn-xau-chua-chac-da-chan.chn

————————————————–

My Week with Marilyn là một trong số những bộ phim nhận được rất nhiều sự kỳ vọng từ giới chuyên môn và ở các giải thưởng điện ảnh danh giá. Không chỉ gắn liền với 1 trong số những nhân vật đình đám nhất lịch sử Hollywood, My Week with Marilyn còn tập hợp 1 dàn diễn viên gốc Anh với diễn xuất hạng nhất và một kịch bản thú vị. Và đó không phải là những điều duy nhất có giá trị trong bộ phim thuộc series Megastar Pick vào dịp đầu năm này.

Continue reading

The Darkest Hour: Có súng mà ko biết bắn

Tuy còn nhiều điểm trừ không đáng có, “The Darkest Hour” vẫn tạo nên được dấu ấn khác biệt trong hằng hà sa số phim về ngày tận thế.

Đối với các nhà làm phim Hollywood, dường như câu hỏi “Sau ngày tận thế sẽ là gì?” vẫn là một nỗi trăn trở chưa có lời giải. Lần này, viễn cảnh điêu tàn ấy lại được vẽ nên trong The Darkest Hour với một tiền đề và bối cảnh khá mới lạ, độc đáo, dưới bàn tay của đạo diễn Chris Gorak. Tuy nhiên cũng như In Time, một ý tưởng hay nếu không được khai thác tốt cũng khó trở thành kiệt tác để đời.
Câu chuyện thảm họa được đặt vào bối cảnh thủ đô Matxcơva nước Nga, nơi một nhóm thanh niên người Mỹ với những hoàn cảnh khác nhau tình cờ chạm trán. Tuy nhiên, cuộc hội ngộ giữa Sean (Emile Hirsch), Ben (Max Minghella), Natalie (Olivia Thirlby) và Anne (Rachael Taylor) đã bị phá hỏng bởi cuộc tấn công khủng khiếp từ ngoài hành tinh. Những kẻ xâm lăng nhờ khả năng tàng hình đã nhanh chóng hủy diệt gần hết dân số thành phố. May mắn thay, do ẩn nấp trong tầng hầm một quán rượu mà nhóm bạn thoát nạn. Đơn độc giữa vòng vây của kẻ thù vừa nguy hiểm vừa bí ẩn, họ phải tìm ra lối thoát cho bản thân giữa nơi đất khách quê người.

2011

2011 là một năm tồi tệ đối với mình. Giờ nhớ lại, một số achievement duy nhất mà mình thấy đáng quan tâm của năm vừa rồi là quyển artbook, đăng ký học thành công ở Academy of Art University, và cuối cùng là hoàn thành Gia Đình Bé Nam.

 

Từ đầu năm đến cuối năm, 2 lần liên tiếp cuộc sống của mình bị đảo lộn, bị xáo trộn, kéo theo hàng loạt những cảm xúc không còn ổn định một chút nào. Tất cả như bị lật ngược hết cả lên, khiến cuộc sống của mình như trong cơn mê, với đầy ắp những thứ lộn xộn, lổn nhổn cuồn cuộn xâm chiếm khắp trí não. Thỉnh thoảng kinh dị hơn, mình còn chẳng biết đâu là mơ đâu là thật nữa. Con người mình theo đó cũng thay đổi một cách tán loạn.

 

Có những điều tích cực khiến mình thích thú. Có những điều cũng tích cực nhưng mình ko thể hiểu nổi và ko thể cảm thấy thích thú. Những điều ko thích thì có lẽ ko cần phải bàn đến cho mệt. Nhưng một trong số những thay đổi tích cực ấy chính là mình đã bớt bảo thủ đi, đặc biệt là trong nét vẽ, phong cách của mình. Và mình rất lấy làm vui sướng vì điều đó.

 

Tại sao mình lại bảo rằng cuộc sống của mình bị rối tung lên vậy. Bởi vì trước đó, cuộc sống của mình quá hoàn hảo. Hoàn hảo đến độ mà mình biết nhiều người nhìn vào thấy ghen tị. Hoàn hảo đến mức cho tới giờ mình vẫn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mình đã làm gì sai để phải chịu những điều như thế. Hoàn hảo đến mức mình chẳng dám nghĩ là những điều như thế lại có ngày xảy ra với mình. Và rồi tất cả như thế này đây. Ngay cả việc quyết định bỏ học ở trường để đi Mỹ cũng là 1 trong số những hệ quả của những xáo trộn này.

 

Và rồi những ngày cuối tháng 10 vừa rồi mình đã phải dứt khoát, tự giải thoát cho bản thân, một lần nữa chấp nhận để cho cuộc sống lại tiếp tục lộn phèo lên thêm 1 lần nữa. Nhưng hình như lần này mình đã bản lĩnh hơn. Mình ko còn vật vã khổ sở, đau đớn quằn quại như lần trước nữa. Tất cả những cảm xúc còn lại khi thỉnh thoảng nghĩ đến có lẽ chỉ có là tức giận, uất hận, căm phẫn. Còn đâu, nếu như gạt bớt đi được, thì khi nhìn lại, mình chẳng còn cảm thấy gì. Tất cả chỉ còn trống rỗng như vậy thôi.

 

Xong rồi mình trở nên lố lăng và lộn xộn. Mình làm những thứ mình chẳng bao giờ làm. Mình nói những điều mình không bao giờ nói. Mình tiếp nhận những cái mà mình vốn bảo thủ và ghét bỏ. Cả tích cực lẫn tiêu cực. Mình muốn tung hê hết tất cả lên trong cái sự hoảng loạn vì cuộc sống vừa đảo lộn thêm lần nữa. Mình trở nên vô công rồi nghề, ăn hại đái khai, không được một cái tích sự gì. Chỉ có đi làm phiền người khác trong cái giai đoạn cuối năm bận bịu này.

 

Nhưng mà rồi giữa cái lúc mà cuộc sống nó chằng chịt trước mắt mình lên như thế, mình đã gặp 1 người. Một người mà mình cho là đã thắp sáng, sưởi ấm nốt những ngày cuối cùng của năm 2011 của mình. Một người mà mỗi khi gặp lại là 1 lần mình quên hết những điều rắc rối mà mình tự thêu dệt nên kia. Như một ánh nắng hiếm hoi xua tan hết những cái lạnh lẽo, tối tăm trong đầu óc mình, dọn dẹp, rửa sạch hết tất cả. Một người không thể tuyệt vời hơn được nữa. Cảm xúc như thế này, mình chưa từng cảm thấy với bất cứ ai trước kia, và mình chẳng bao giờ nghĩ mình có thể có bao giờ cảm thấy một cảm xúc như thế này.

 

Mình muốn cảm ơn người đó rất nhiều. Thật ra cũng chẳng biết cảm ơn vì cái gì. Có lẽ cảm ơn ngay cho lần đầu tiên gặp nhau đi. Vì một chuyến ăn kem, và đạp xe buổi tối. Vì chính từ ngày hôm đấy mình đã lại thay đổi tiếp 1 lần nữa. Và mình nhận ra là mình dũng cảm đến thế nào, liều lĩnh bất cần đời ra sao trong việc này. Cảm thấy thời gian trôi qua khắc nghiệt đến cái độ nào.

 

Cũng có bạn bè bảo mình đừng nên quá vội vã, đừng nên thể hiện quá mức. Mình hiểu điều đó chứ, mình biết mình nên làm gì và không nên làm gì trong giai đoạn này. Nhưng như mình đã nói rồi đấy. Sư tử có thể mạnh mẽ và kiểm soát mọi thứ trong cuộc đời mình, trừ tình cảm ra. Và vì mình chẳng còn bao nhiêu thời gian còn lại nữa. Mình đang hết thời gian. Nếu không phải bây giờ, thì sẽ là không bao giờ. Và mình sẽ hối hận rất nhiều, nếu có những điều mình ko làm, ko nói từ bây giờ.

 

Sắp sang năm mới rồi, lại bắt mọi người đọc những thứ sến bựa lê thê của cái con người mới của mình. Rất xin lỗi.Chúc tất cả mọi người một ngày cuối năm ấm cúng bên bạn bè, người thân, người yêu, và đón chào một năm mới nhiều niềm vui, nhiều hạnh phúc, nhiều thành công hơn. Và cảm ơn tất cả mọi người đã ở bên cạnh mình suốt năm vừa rồi. Rất nhiều.

Puss in Boots 3D: Meh….

Bài mình viết cho kenh14, xem tại đây –> http://kenh14.vn/c8/20111126102416903/meo-di-hia-don-gian-qua-thanh-ra-nan-giai.chn

———————————————————————————–

Những khán giả từng đắm chìm trong thế giới cổ tích đầy nhiệm màu của series hoạt hình đình đám Shrek chắc chắn sẽ không thể bỏ qua câu chuyện về chú Mèo Đi Hia huyền thoại – Puss In Boots 3D. Bộ phim cũng đánh dấu sự góp mặt lần đầu của Đàm Vĩnh Hưng, “Ốc Thanh Vân” trong vai trò lồng tiếng Việt cho một dự án điện ảnh có tầm cỡ quốc tế.
Đúng như tên gọi, nội dung phim đào sâu hơn vào cuộc đời đầy thăng trầm của tay kiếm, kẻ đào hoa lừng lẫy Mèo Đi Hia – một trong số những người bạn đồng hành tin cậy của Shrek ở 4 bộ phim trước. Đó là cuộc phiêu lưu tìm lại danh dự của Puss (Antonio Banderas – lồng tiếng Việt bởi Mr. Đàm) cùng người bạn thân thuở thơ ấu – quả trứng Humpty Alexander Dumpty (Zach Galifianakis – lồng tiếng Việt bởi Đại Nghĩa). Và tất nhiên, hành trình này không thể thiếu sự xuất hiện của cô mèo xinh đẹp và không kém phần ranh ma Kitty Softpaw (Salma Hayek – lồng tiếng Việt bởi Ốc Thanh Vân).

The Adventures of Tin Tin: Không đỡ được

Nếu như Real Steel và Rise of Apes như mình đã nói cho tới thời điểm này là phim hay nhất năm, thì Tin Tin chính thức là bộ phim hoạt hình đỉnh nhất 2011 không có gì phải bàn cãi.


Một lần nữa mình lại phải khẳng định lại, một bộ phim thật hay không cần phải thật ghê gớm khó hiểu triết lý, mà đó phải là một bộ phim được xây dựng thật chỉn chu với những điểm nhấn giá trị đáng lưu ý. Và Tin Tin 3D chính là một bộ phim như vậy. Nó hoàn hảo đến từng chân tơ kẽ tóc (theo đúng nghĩa đen), bám rất sát tinh thần của truyện tranh, có những điểm nhấn cực kỳ mãn nhãn về mặt hình ảnh.

Continue reading

Real Steel – Thép thứ thiệt

Đã xem Real Steel tổng cộng 4 lần (trong đó có 2 lần free), và lẽ ra phải viết từ lâu, nhưng vì quá bận và lúc ko bận lắm thì lại lười nên bây giờ mới review được phim này. Lâu rồi không viết review nào cho bản thân, toàn review cho kenh14 với giọng văn tuổi xì tween.


Cho tới thời điểm này của năm 2011, và qua những phim tớ đã được xem, đây là bộ phim xuất sắc nhất – cùng với Rise of the Planet of the Apes – trong năm nay. Nếu bạn là người hay theo dõi blog tớ thì sẽ biết quan điểm về một bộ phim hay của tớ như thế nào. Đó không phải bộ phim nghệ thuật kinh người, đầy khó hiểu, full triết lý. Cũng không phải là một bộ phim giải trí đơn thuần xem xong rồi quên. Đó là một bộ phim để lại ấn tượng cho khán giả, những ấn tượng mạnh mẽ hơn tất cả các phim khác, bất chấp thể loại của nó. Rise of Apes và Real Steel chính là những bộ phim như vậy.

Continue reading

The Lion King 3-D: Sự trở lại của nhà vua

Bài viết cho kenh14.vn —> http://kenh14.vn/c8/20111023325398/the-lion-king-3d-su-hoi-sinh-cua-mot-vi-vua-oai-hung.chn

Bản trên kenh14 đã bị sửa 1 số chỗ sau khâu biên tập, còn bản up ở đây là bản chưa qua biên tập.

—————————————————————————-

Sau 17 năm, một trong số những “vị vua oai hùng” nhất của gia đình hoạt hình tới từ Walt Disney Animation Studios – The Lion King – đã quay trở lại màn ảnh rộng trong định dạng 3-D tiên tiến. Đây cũng đánh dấu là lần đầu tiên bộ phim từng gắn liền với tuổi thơ của nhiều thế hệ trẻ em được lên màn ảnh rộng tại thị trường Việt Nam. Xứng đáng với quá khứ lẫy lừng của mình, sự trở lại này của The Lion King không hề làm bất cứ khán giả nào thất vọng, đặc biệt gây bất ngờ bởi hiệu ứng 3-D đẹp mắt được áp dụng cho những hình ảnh 2D vẽ tay truyền thống.

Continue reading

Nhìn lại mùa hè điện ảnh 2011

Bài viết của mình gửi cho kenh14 —> http://kenh14.vn/c8/2011091101179240/diem-danh-nhung-trao-luu-dien-anh-hay-ho-nhat-he-2011.chn

————————————

Một mùa phim bom tấn vừa mới kết thúc. Trong hành trang phim ảnh của các mọt phim có thêm những gì?

Đã từ lâu, mùa hè là thời điểm “vàng” để Hollywood gây “lụt” các rạp chiếu phim trên toàn thế giới với liên tiếp các bom tấn điện ảnh đắt giá trên mọi phương diện: cả từ kỹ xảo choáng ngợp, vốn đầu tư khủng, diễn viên đình đám, bối cảnh hoành tráng… Nhưng cũng vì số lượng hùng hậu như vậy, rất khó để tránh khỏi việc có những quả “bom xịt” lọt vào bên cạnh những siêu phẩm chất lượng khác.

Cũng như mọi năm, hè 2011 chính là thời điểm bùng nổ và cạnh tranh khốc liệt của hàng loạt “quả bom” điện ảnh vốn đã được những người đam mê điện ảnh mong chờ từ rất lâu. Hãy cùng nhìn lại một mùa hè “đầy khói lửa” này một chút nhé.

Continue reading

Fright Night 3D: Dọa nhau xong tất cả lại về

Bài viết của mình cho Kenh14 —> http://kenh14.vn/c8/20110826010959158/fright-night-bong-dem-kinh-hoang-nhanh-nhu-dien-xet.chn

—————————-

Để mở đầu mùa phim kinh dị, khán giả Việt Nam sẽ được làm quen với Ma Cà Rồng Jerry cực kỳ điển trai trong siêu phẩm 3D Fright Night – phiên bản làm lại của một bộ phim kinh điển từ năm 1985.
Bộ phim kể về người hàng xóm bí ẩn Jerry (Colin Farrell) mới chuyển tới ở cạnh nhà chàng trai trẻ Charely Brewster (Anton Yelchin) cùng mẹ (Toni Collette). Thật ra, hắn chính là 1 con ma cà rồng cực kỳ nguy hiểm, không ngừng bắt cóc và biến những người dân thị trấn thành đồng loại của mình. Vừa phải thuyết phục mẹ và bạn gái Amy (Imogen Poots), vừa tìm tới một chuyên gia trừ ma cà rồng nổi tiếng trên internet – Peter Vincent (David Tennant), Charley đối mặt với cuộc chiến không cân sức trước một đối thủ có sức mạnh khủng khiếp và hành động tàn bạo.

Review: Rise of the Planet of the Apes – Loài khỉ bạo loạn

Rise of the Planet of the Apes (Hành tinh Khỉ – cho ngắn) là bộ phim có đề tài khỉ xuất sắc nhất mình từng xem từ trước tới giờ. Bất chấp rất nhiều lời dèm pha và chỉ trích từ việc ko được hãng lớn chống lưng cho tới việc thể hiện đàn khỉ hoàn toàn bằng CGI, Hành tinh Khỉ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ reboot của mình bằng một câu chuyện logic, giàu cảm xúc, nhân văn được hỗ trợ bởi kỹ xảo hình ảnh gần như hoàn hảo.
Yếu tố quan trọng nhất khiến cho nhiệm vụ thể hiện cảm xúc cho các nhân vật Chimpanzee có lẽ chính là phần CGI sử dụng kỹ thuật motion capture quá xuất sắc của WETA Studios. Tất cả các cử động từ cơ thể cho tới khuôn mặt, đặc biệt là các hoạt động của đôi mắt được render với chất lượng cực kỳ tuyệt vời, khiến cho khán giả hoàn toàn tin rằng thứ mình nhìn thấy thực sự là một con khỉ, với tất cả những thói quen, hành động của một con khỉ, nhưng nó vẫn có cái gì đó khác biệt. Vì những diễn xuất đó, hành động đó, cảm xúc đó, dù được thể hiện trên hình ảnh một con khỉ, lại cho thấy một cái hồn rất “người” đang lớn dần bên trong nó, chỉ chờ một cú hích đủ mạnh để nó bộc phát hoàn toàn ra ngoài. Đó là một cảm giác vừa “thật” vô cùng của hình ảnh con khỉ, vừa “điện ảnh” vô cùng trong diễn xuất kỹ xảo.

Continue reading

“Cây Đời Vĩ Đại”

*CHÚ Ý: REVIEW MANG TÍNH PHÂN TÍCH NÊN SẼ SPOIL NỘI DUNG, AI KHÔNG THÍCH THÌ KHÔNG NÊN ĐỌC TIẾP TRƯỚC KHI XEM PHIM*


The Tree of Life không phải là dạng phim hành động giải trí sci-fi – dạng phim favourite của tớ, nên gần như tớ chẳng biết gì về phim này trước khi mua vé xem nó, ngoại trừ 2 diễn viên chính là Brad Pitt và Sean Penn. Tuy nhiên đối với tớ, việc được thưởng thức các tác phẩm điện ảnh có chất lượng nghệ thuật cao và thấm được những cái hay của nó cũng là 1 trong số những điều vui thú trong cuộc sống. Và với The Tree of Life, tớ đã có được điều đó.

The Tree of Life có thể nói là 1 bài thuyết giảng đạo đức của một con chiên ngoan đạo của đạo Thiên Chúa, sử dụng những thủ pháp hình ảnh ẩn dụ nhiều tầng cực kỳ điêu luyện và âm nhạc giàu cảm xúc. Nói trước luôn, tớ ghét đạo Thiên Chúa và các giáo lý đạo đức giả của nó, nhưng không phải vì thế mà tớ ko thể thoải mái thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật chỉ trên khía cạnh nghệ thuật. Thế nên nếu bạn nào không đồng quan điểm với tớ ở mặt này, có thể không cần đọc tiếp.

Continue reading

Captain America: Justice is served (dual language)

Vậy là tớ đã xem Captain America: The First Avenger 2 lần, có lẽ đã đến lúc viết đôi lời về bộ phim cực đã này.

Đầu tiên, tớ phải cảnh báo rằng đây ko phải loại phim đầy trí tưởng tượng kiểu fantasy hay sci-fi như Thor hay Iron Man, cũng ko phải kiểu phim đập phá với sức mạnh khủng khiếp như Hulk. Đây chỉ là câu chuyện về 1 anh chàng bé nhỏ trở nên mạnh mẽ và to lớn hơn nhờ 1 huyết thanh giúp anh ta đạt đến cực hạn khả năng của cơ thể con người mà thôi. Điều này có nghĩa là sẽ không có những cảnh hàng động hoành tráng với công nghệ siêu cao hay phép thuật hay quái vật khổng lồ choảng nhau. Thế nên nếu bạn đang chờ đợi một bộ phim như vậy, bạn sẽ bị thất vọng nặng đấy.

Một điều nữa, trong review này tớ sẽ không viết theo kiểu khách quan, vì ai thèm xem một cái review khách quan chứ? Một cái review mà hoàn toàn không có cảm quan, suy nghĩ cá nhân, đối với tớ là 1 cái review nhạt nhẽo. Hơn nữa, tớ là một thằng geek phim siêu anh hùng, và tớ thích hầu hết các phim siêu anh hùng (thậm chí là 2 phim Fantastic Four, nếu bạn cần biết geek độ nào).

Continue reading

The Avengers 2012 – What do you know?

Ai theo dõi blog tớ thì có lẽ đã xem qua bài viết này —> https://splendidriver.wordpress.com/2011/04/28/truy-tim-bi-%E1%BA%A9n-trong-phim-marvel/

Hình ảnh chính thức đầu tiên quảng cáo cho Avengers, San Diego Comic-Con 2011

Đó là bài viết bắt các easter egg trong một số phim do Marvel Studios sản xuất gần đây thuộc dự án The Avengers. Vậy dự án The Avengers này nó là cái gì, nó ra làm sao, tớ sẽ giải thích một cách dễ hiểu nhất trong bài viết này.

*Chú ý* Bài viết dựa trên hiểu biết cá nhân, tổng hợp thông tin từ nhiều nguồn, và cá nhân tớ không đọc nhiều truyện, nên có thể sẽ có thông tin không chính xác, và sẽ tiết lộ nội dung một số phim. Ai chưa xem các phim này thì không nên đọc tiếp.

Continue reading

Cars 2: Race too fast you’re gonna crash (Dual Language)

Hà, mình rất muốn viết 1 review positive về Cars 2, nhưng có vẻ như review này sẽ chỉ là 1 review nhằm giải thích cho điểm số tệ hại mà các nhà bình luận phim đã chấm cho phim này.

Mình là fan của Pixar, kể từ khi xem The Incredibles thì Pixar luôn là studios 3D Animation số 1 trong tư duy của mình, và từ đó chưa bao giờ Pixar làm mình biết thất vọng là gì. Tuy nhiên, Cars chưa bao giờ là thương hiệu mà mình thực sự cảm thấy “có hứng” cả, và rõ ràng đó cũng là cái tên duy nhất bị rottentomatoes chấm dưới 80% của Pixar từ trước tới nay (tất cả 10 phim còn lại đều có điểm số trên 90%). Vì thế ngay từ khi biết Cars 2 chuẩn bị ra mắt, mình đã không thực sự hứng thú như với những phim trước đó. Thậm chí ngay trước ngày hôm nay, mình chưa từng có ý định đi xem. Chỉ đến khi mình được thấy bộ combo bắp rang/coca quá độc giá 145k (giá vé là 90k ghế vip sáng thứ 2), thì máu merchandise nổi lên điên cuồng và phải đặt vé đi xem ngay.
Vì đã biết quá nhiều sự chê trách đối với phim này nên mình đã vào rạp với tâm lý hoàn toàn thoải mái, không kỳ vọng quá nhiều. Và mình đã nhận được đúng những gì mình chờ đợi.

Continue reading

Review: Transformers 3 – Vùng kín của chị Hằng

Đã xem Trans 3 và phải review ngay lập tức.

Năm 2007, khi xem Transformers phần 1, mình đã há hốc mồm mà khẳng định ko cần suy nghĩ “Đây là phim có kỹ xảo tuyệt vời nhất từ trước tới giờ!!”, và đến ngày hôm nay, lần thứ 2 mình lại phải lặp lại câu này một lần nữa với nhiều dấu chấm than hơn bất cứ khi nào. Nếu như năm 2009, Avatar của James Cameron đã phát động phong trào làm phim 3D vô tội vạ ở Hollywood, đã gây chấn động cả hành tinh với kỹ xảo hình ảnh và hiệu ứng 3D xiêu lòng người, thì tới hôm nay, Transformers của Michael Bay đã đưa 3D lên tới giới hạn tuyệt đối của nó trong một bộ phim. Đây chính là lần đầu tiên kể từ sau Avatar, hiệu ứng 3D trong điện ảnh đạt được hiệu quả tuyệt vời đến thế, và nó đã chứng minh được sự tồn tại của mình là có giá trị.

Continue reading

X-men: First Class

First Class

Trước tiên phải nói là tớ chưa bao h là fan của X-men cho dù nó là truyện tranh, hoạt hình hay điện ảnh. Không biết lý do vì sao nhưng khi xem X-men mình ko có cảm giác đã đời phấn khích như các nhân vật khác như Iron Man, Spider-man, Superman hay Batman. Nhưng dù ko thích cũng ko thể phủ nhận vai trò to lớn của X-men trong thế giới comic superheroes.

Mình đã xem đầy đủ cả 3 phần phim trước và chưa từng có bất cứ ấn tượng gì đặc biệt với phiên bản điện ảnh của X-men. Có lẽ phần lớn vì nó chưa phản ánh đúng được tinh thần mà câu chuyện về các mutant đặt ra từ phiên bản truyện tranh – sự kì thị của thế giới loài người và sự sợ hãi, hoang mang, mất phương hướng của các mutant. Tuy nhiên, điều đó đã được thực hiện quá tuyệt trong X-men First Class.

Continue reading

Quick Review: Hanna – Một phim hành động “Lạ”

Hanna là tổng hợp của gần như mọi thứ về một bộ phim mà sẽ khiến mình thích thú khi xem: Một ý tưởng thú vị, kịch bản không quá phức tạp, diễn xuất hoàn hảo, quay phim tuyệt vời và quan trọng nhất: âm nhạc quá xuất sắc. Một bộ phim mà dù biết nó sẽ khó đạt giải thưởng nọ kia danh giá, nhưng mình không tiếc khi cho nó 9,5/10 điểm.

Trailer: http://www.youtube.com/watch?v=1zd4zGt13IE

Continue reading

Phiếm bàn về phong cách vẽ

Lý do mình chọn style vẽ như bấy lâu nay vì mình luôn muốn có được sự thoải mái, tự do, phóng khoáng, thoáng trong tạo hình, trong nét vẽ, trong tổng thể tranh, khi đưa ngòi bút vẽ, và cả trong tư duy, tư tưởng. Có được những thứ trên khi vẽ mình cảm thấy rất thoải mái, gần như là bay lượn mỗi khi tay đưa 1 nét trên giấy hay wacom, có thể nói là hạnh phúc tột cùng trào dâng.

Chính vì thế tranh của mình ít chi tiết và rất ít độ tả thực, thậm chí gần như loại bỏ gần hết các yếu tố thực tế trong tạo hình. Vì những thứ mang tính “tả thực” đó thường khiến cho tư duy và tư tưởng của mình khi vẽ tranh bị hạn chế, bị gò bó và rất nặng nề. Cảm giác khi lia bút rất khó chịu và bị bó buộc, đôi khi dù vẽ ra tranh đẹp nhiều người like và khen, nhưng cái quá trình vẽ thì hoàn toàn thiếu đi cái sự sung sướng và phê.

Tranh mình vì thế cũng rất ít đi sâu vào nhấn chi tiết, vì cái sự đâm đầu vào tỉa tót các chi tiết chi chít, nhỏ li ti hay tinh xảo khiến mình mệt mỏi khi vẽ tranh. Thậm chí chỉ nhìn thấy tranh có nhiều chi tiết thôi là mình đã thấy mệt rồi chứ đừng nói là đụng tay vẽ những thứ như vậy.

Cái mình hướng tới khi vẽ tranh là cái nhìn tổng thể bức tranh, tức là khi bạn zoom tranh ra ở mức độ nào đó, hay nói cách khác là nhìn bức tranh từ xa phải thấy đẹp, còn khi nhìn gần, điều gây ấn tượng sẽ là về tạo hình bay bổng, tự do, màu sắc (cái này mình kém), nét bút, sự mềm mại,…

Nhiều người bảo mình thay đổi để cho popular hơn, cũng có nhiều người do không quen nên khi xem tranh và tạo hình của mình thường cảm thấy hơi kì, thậm chí đôi khi sai – do tư duy của mọi người vẫn chưa thực sự đồng điệu với tư duy của mình ở khoản này, nhưng mình sẽ không thay đổi, đây gần như là triết lý tối cao trong vẽ tranh của mình rồi, mình đã nghiên cứu, học hỏi, tự luận, tự ngẫm, suy, luyện tập cả về tư duy lẫn nét vẽ từ rất lâu rồi, và mình rất thích “con người của mình trong tranh” của mình ở hiện tại, người khác thấy thích, hiểu và coi trọng hay không ko quan trọng bằng cảm xúc của chính mình đối với tác phẩm của mình cũng như khi mình cầm bút vẽ.

Phùng Đình Dũng: 🙂 ừa , đúng trong practice, vẽ cho mình , vẽ cho bạn bè 😀 quan trọng là mình thích , người đc vẽ cho thích . 😉

nhưng giờ digital art trong môi trường này thì thiên về 1 thứ quá sẽ ko tốt . nhiều lúc vẫn phải tập để làm đc nhiều thứ vì …cái nghiệp nó thế 😀 ( kiểu yêu cầu công việc ) , cũng phải học thích vẽ cái mình ko thích :-< , yêu cái mình ghét vẽ…. ko thì về sau theo nghiệp vẽ khổ lắm.

:-< , nếu tốt nhất thì phát triển cái mình thích và đẩy thế mạnh của mình thành cái mà nhiều người có thể thấy thích giống mình đc :D, tự nhiên sẽ thành ra một style unique của riêng mình . vì vẽ vẫn cần người xem và khán giả :-< .

nói thế chứ mình vẽ 2D theo sở thích thôi :)) ko chuyên sâu nghiên cứu lắm….. , 3 ,4 năm nay chăn trở vụ 3D :(.

Trả lời: Thật ra em chọn phong cách này vì em còn đã biết nó sẽ được dùng ở những đâu, vào những việc gì. Trong quá trình hình thành phong cách em cũng luôn tìm cách để có thể linh hoạt phong cách để thích ứng được tùy từng trường hợp để việc gì cũng có thể áp dụng cái tôi của mình vào được mà ko bị lệch pha. Nói chung là trước giờ rất hiếm khi em làm cái gì ra tiền cho công việc mà lại ko vui cả :D. Phong cách càng vững thì việc làm ăn càng phê, lúc vẽ rất đã :D.

Tuyệt Đỉnh Sinh Vật:

cũng ko nên thoải mái quá anh ạ, trong quá trình luyện tập thì cũng nên có chút tính toán kĩ hơn và gò 1 chút, cho đến khi quen và hiểu đc ý nghĩa của việc “gò 1 chút”, khi ấy thì tranh mình có thể hoàn thiện hơn mà mình cũng hoàn toàn sướng từ đầu đến cuối.

Quá trình học ở trg MT đã dạy cho e điều đó, rất khổ cực và “ko thể hiểu nổi, buồn chán quá” nhưng dần dần khi đã vỡ ra đc thì rất sướng :)), e chỉ mới vỡ đc chút nhưng cảm thấy sướng hơn rồi :))

Vd như trc kia thì e vẽ và gạch mạnh theo đà tay là thấy phê lắm, thấy thế là “đã” lắm, sự “sung sướng” mình cảm nhận đc nhưng hiệu quả mình muốn truyền tải đến ng xem có khi lại ko đc như những j mình mong muốn.

Chi tiết hay thoáng đãng ko quan trọng, quan trọng là tranh cần có điểm nhấn, điểm nhìn. Tranh màu của a bị gặp tình trạng nền và người đều “nổi” như nhau và đem đến 1 cảm giác “chưa hoàn thiện” :”> . “chưa hoàn thiện” ko có nghĩa là ko chi tiết nhé.

Trả lời: Tất nhiên trong quá trình luyện tập anh vẫn phải đi từ những bước gò bó rồi mới đi đến được cái sự thoải mái mà. Mỗi lần khủng hoảng phong cách chính là cái lúc mà anh đang gò bó nét vẽ của mình, bị rơi vào tình trạng bế tắc trong nét vẽ, không thoát ra được. Nhưng đến một lúc nào đó anh lại tìm được ra hướng đi và giải phóng nét vẽ và tư duy, mỗi lần thế như em nói đãy, kiểu vỡ ra cái gì đó rất đã và sướng.

Công nhận là tranh của anh chưa xử lý tốt không gian, anh đang dần khắc phục chuyện đó qua từng tranh một :P.

Review: Batman – The Brave and The Bold

Đây là 1 show hoạt hình không mang tính chất nặng nề nghiêm túc như các animated show khác về Batman từ trước tới nay, mà nó mang 1 phong cách khá vui vẻ, nội dung nhiều lúc có phần hài hước khá tinh tế.

Phong cách của phim cả nội dung, art style, design nhân vật, và cả cinematography đều mang đậm chất retro (có hơi hướng cổ cổ, cũ cũ) và pay homage rất nhiều cho những thương hiệu Batman đình đám trong lịch sử: từ design nhân vật đậm chất của series live action Batman thời 1960 (Adam West thủ vai), một số cảnh đánh đấm được cô đọng lại thành các hình tĩnh theo kiểu comic giống như đoạn opening title của chính series live action nói trên, thậm chí cả âm nhạc, lời thoại, hành xử tính cách của nhân vật cũng có phần sến sến, kịch kịch đậm chất payhomage như vậy. Vừa nghiêm túc lại vừa hài hài vui vui nhẹ nhàng (ko phải dạng hài lăn ra cười, mà chỉ đủ để fanboy nhận ra punch line và cười mỉm)

Mục đích của BTBaTB cũng ko phải tập trung khai thác quá nhiều nhân vật Batman, mà dường như nó là một sự nâng tầm dành cho các nhân vật siêu anh hùng cũng như phản diện mang tính “làm nền” cho Batman, Superman từ trước tới nay như: Green Arrow, Huntress, Aquaman, Blue Beetle, Captain Marvel, Plastic Man… .

Trong thế giới của BTBaTB, suốt qua 2 season mà tớ đã xem gần như không hề xuất hiện Superman, thậm chí dường như đôi lúc còn có cảm giác nhân vật Superman không hề tồn tại trong thế giới này (thật ra là có, 1 lần Batman nhắc tới 1 người bạn ở Metropolis, 1 lần khác Superman chỉ hiện ra cái lưng). Tóm lại là Superman và khá nhiều các nhân vật quan trọng khác trong Justice League như Wonder Woman, Green Lantern (Hal Jordan) trong series này đều là nhân vật phụ, gần như không xuất hiện và cũng chẳng đóng vai trò gì trong các câu chuyện. Trong thế giới đó, Batman là siêu sao của tất cả mọi người. Tội phạm ở khắp nơi trên đất Mỹ đều nghe danh và khiếp sợ Batman, ko chỉ mỗi Gotham, các anh hùng và villain nữ đều mê mẩn và tìm cách cưa cẩm Batman, các nhân vật tuổi teen như Blue Beetle hay Captain Marvel đều hướng tới Batman như hình mẫu anh hùng chuẩn mực để học hỏi theo, các anh hùng khác và villain nể phục Batman. Tóm lại là Batman đóng hết tất cả mọi vai mà mọi khi thuộc về Superman – một hình mẫu anh hùng lý tưởng cho cả thế giới.

Vì đã qua 2 season mà mới chỉ được thấy cái lưng Superman có 1 lần trong mấy giây, nên tớ cho là series đã cố tình dìm hàng Superman. Thậm chí có cả những tập mà Batman rơi vào 1 chiều không gian song song, nơi Batman có sức mạnh y như Superman và đối đầu với Rohtul (viết ngược lại mọi người sẽ hiểu). Các story arc nổi tiếng trong truyện cũng được khai thác rất nhiều để đưa vào show này. Ngặt một nỗi, các story arc đó đều có Justice League, mà JL thì ko thể ko có Superman, và khi được thấy đạo diễn đã tài tình thế nào khi xử lý câu chuyện vẫn theo như trong comic mà vẫn khéo léo loại bỏ được vai trò của Superman. Ví như cuộc xâm lăng của Starro, Crisis on 2 Earths, đều ko có Superman. Cái này phải là fanboy mới thấy thú vị vô cùng, và cũng buồn cười vô cùng. Vì nó vừa khéo léo, mà lại tỏ ra rất “cố tình” trong việc dùng Batman thay thế vai trò của Superman.

Như đã nói về phong cách Retro của phim, hành động trong phim này là một trong số những điểm sáng mà các series trước đây về Batman chưa làm được (ko tính series rẻ tiền vẽ xấu như điên The Batman nhé). Những pha hành động có kèm âm nhạc phong cách retro (dồn dập nhưng the thé nghe rất ngu mà vẫn hay) vừa nhanh và dứt khoát như phong cách hoạt hình hiện đại, nhưng vẫn lồng ghép khéo léo những pha dừng hình đậm chất comic classic cực kỳ thú vị và ấn tượng.

Lời thoại, tính cách và hành xử của các nhân vật trong phim cũng không mang tính thực tế nhiều như Justice League nữa mà cố tình làm sến sến, chuối chuối đúng theo kiểu classic, để tăng cảm giác iconic của các pha xuất hiện của Batman, các pha chiến đấu hành động, cũng như các lời thoại. Kiểu như bọn trộm đang cướp nhà băng, Batman xuất hiện theo kiểu đứng trên nóc nhà, để cho ánh trăng chiếu vào người đổ bóng hình con dơi khổng lồ xuống, và nói vài câu kiểu “Bọn trộm các người không thể thoát khỏi lưỡi búa công lý được đâu”. Nếu như ai đã từng xem series Batman 1960 thì sẽ rất hiểu cái cảm giác có được trong BTBaTB (series đó đã từng được vtv3 chiếu cách đây ít nhất là 13 – 14 năm).

Một cái khác giúp tăng cảm giác phấn khích cho fanboy khi xem phim chính là bên cạnh phong cách retro, khán giả vẫn thấy những điểm nhấn mang tính hiện đại của phim. Ngoài phong cách hoạt hình và hành động rõ ràng là hiện đại, một số nhân vật hiện đại khác cũng được khai tác đưa vào phim. Ví dụ như Blue Beetle 2, Guy Gardner (Green Lantern thứ 4 của trái đất), Night Wing, …v…v. Chính nhờ việc xây dựng Batman thành một hình mẫu lý tưởng của các anh hùng trong thế giới này từ đầu, nên việc đưa các nhân vật mang tính trẻ trung này vào không những không lệch tông mà còn rất ăn khớp và cho cảm giác khá thú vị – thế hệ siêu anh hùng trẻ học hỏi từ một biểu tượng được tôn vinh – nice touch.

Chốt lại, Batman The Brave and The Bold là một series hoạt hình xuất sắc của Warner Bros, không cần quá nghiêm túc như Justice League và các series trước đó mà vẫn thu hút và thuyết phục tuyệt vời các fanboy của nhân vật. Đặc biệt artwork của phim tuy mang ảnh hưởng nặng nề của phong cách Bruce Timm, nhưng vẫn cho thấy một cái gì đó khá riêng và ấn tượng, đặc biệt là việc đi nét rất mạnh, đôi chỗ còn ink (đổ màu đen tuyền) giả phong cách truyện tranh (hoạt hình thường không ink, mà chỉ đổ mảng màu). Ai mà từng yêu thích nhân vật Batman thì nên xem, một series có tính giải trí rất cao và thú vị.

Điểm: 9/10