2012 in review

Năm 2012 vừa rồi là năm của bạn Nấm, là năm đầu tiên bọn mình đến với nhau, ở bên nhau, cả khi ở cạnh lẫn khi phải cách xa, nhưng vẫn yêu nhau thật nhiều. Bọn mình đã được ở bên nhau trong những ngày đầu của năm, và bạn Nấm cũng đã nhận lời yêu mình ngay vào giây phút giao thừa của Tết Nguyên Đán. Rồi sau đó được ở bên nhau, đi chơi khắp nơi suốt mùa hè tuyệt vời: Nào là rong ruổi Sài Gòn, rồi du lịch Hạ Long cùng ông bà bố mẹ, và cả ngao du khắp đây đó đất Hà Nội thủ đô quê hương. Và dù bọn mình có phải xa nhau những nửa vòng trái đất thì cũng không thể ngăn cản tình yêu bọn mình được. Với mình chỉ riêng điều này thôi đã khiến năm vừa rồi là 1 trong số những năm đáng nhớ nhất và hạnh phúc nhất cuộc đời, nhất là sau 1 năm 2011 không ra gì.

Vì yêu bạn Nấm nên nhật ký bằng tranh của Splendid River bây giờ biến thành nhật ký bạn Nấm, thỉnh thoảng lắm bạn Sịp Len mới xuất hiện, nhưng bù lại nhận được nhiều hơn những sự chú ý và ủng hộ của bạn bè cả ở ngoài đời lẫn trên mạng, cả ở Việt Nam lẫn ở Mỹ.

Năm 2012 cũng là năm đầu tiên mình sang Mỹ học ở Academy of Art University, lần đầu tiên mình đi nước ngoài, lần đầu tiên đi xa 1 mình, tự lo cho cuộc sống. Nhưng cũng thật may mắn là khi sang đây mình cũng nhận được không biết bao nhiêu sự giúp đỡ của cả từ các bạn người Việt lẫn những người bạn người Mỹ mới quen. Không chỉ bạn bè, ở đây mình cũng đã được học rất nhiều những điều tuyệt vời từ những thầy cô tuyệt vời ở trường. Họ không chỉ truyền thụ kiến thức, mà quan trọng hơn là kinh nghiệm của họ khi làm việc, phong thái chuyên nghiệp của người Mỹ để có sản phẩm đạt chất lượng cao nhất.

Thời gian học ở AAU mình không chỉ học được nhiều thứ, đi được nhiều nơi, mà mình còn đạt được khá nhiều những thành tựu đáng nhớ đối với cá nhân mình. Đầu tiên phải kể đến là 1 trong số những bài làm ở lớp Perspective được treo ở Spring Show – triển lãm thường niên của trường dành cho các tác phẩm xuất sắc của sinh viên. Mới đây hơn thì có thêm 2 bài làm khác cũng của lớp Perspective được treo ở Fall Show – triển lãm của khoa Illustration.

Nhưng đặc biệt là 1 trong 2 bài làm đó chính là truyện tranh Sunday At The Park kết hợp với tác giả Jesse Young – truyện tranh ngắn đầu tiên mà mình cảm thấy thỏa mãn nhất và cảm thấy tự tin nhất. Truyện đã được giới thiệu trên trang web comicbookresources bởi Robot6. Truyện cũng đã nhận được khá nhiều sự ủng hộ từ mọi người, và mình hi vọng sang năm tới mình sẽ có thể làm được những truyện khác có chất lượng tương đương.

Bên cạnh truyện tranh, 2012 cũng là năm mình bắt đầu luyện tập vẽ biếm họa, cả bạn bè, người thân và những người nổi tiếng. Có thể nói đây là 1 trong số những cách tự rèn luyện bản thân mà theo mình thấy là tuyệt vời nhất vì nó không chỉ giúp mình nâng cao khả năng ký họa tại chỗ theo phong cách riêng, mà còn giúp mình mở rộng khả năng thiết kế và tạo hình nhân vật. Trong năm mới và nhiều năm tới đấy, mình sẽ cố gắng vẽ càng nhiều hơn nữa để nâng cao hơn kỹ năng.

Việc tự luyện tập vẽ biếm họa cũng giúp cho mình có được 1 thành tựu khác đó là được đích thân trưởng khoa Illustration thuê làm họa sĩ vẽ biếm họa tại chỗ cho khách tham quan hội chợ Ô tô quốc tế tổ chức tại San Francisco vào tháng 10. Việc post tranh biếm họa thường xuyên vào các group của trường đã khiến cho trưởng khoa để ý và chủ động liên lạc với mình về công việc này. Và hôm đó là 1 ngày tuyệt vời trong sự nghiệp vẽ vời của mình khi mình đã phải vẽ liên tục không nghỉ trong 3 tiếng đồng hồ với 1 hàng dài khách chờ đợi cho tới tận những phút cuối.

Một thành tựu khác là bộ thiết kế các nhân vật trong Batman của mình được giới thiệu trên Project: Rooftop, mặc dù không nhận được hoàn toàn những comment thiện chí từ các fanboy, fangirl, nhưng về cơ bản đều là những phản ứng tích cực và được ghi nhận bởi đa số mọi người.

Bên cạnh việc vẽ hình tĩnh, mình cũng đã có được rất nhiều cơ hội học hỏi và thực hành làm họat hình, cụ thể là phim ngắn Stop Motion “COINS” thực hịên vào kỳ học đầu tiên ở AAU, tháng 5 vừa rồi. Sau đó là những bài tập, quan trọng nhất là bài tập cuối kỳ của lớp Traditional Animation của học kỳ vừa qua. Hơn hết, mình cũng đã và đang thực hiện những đọan họat hình mang tính cá nhân như hoạt hình bạn Nấm và gần đây là một series hoạt hình ngắn Avengers, vẫn còn đang trong giai đoạn thực hiện.

Ngoài ra thì điểm số của mình ở trường quá badass, hạn chế kể ra không lại thành khoe khoang, haha :)), nhưng cơ bản là tất cả các môn mình đều đạt những điểm từ cao đến rất cao :)).

Về cơ bản, năm 2012 là 1 năm tuyệt vời không còn gì để chê đối với mình, nhờ có bạn Nấm, bạn bè, và quan trọng nhất là sự ủng hộ của bố mẹ. Trong năm mới mình sẽ còn tiếp tục cố gắng, tiếp tục rèn luyện, tiếp tục tiến về phía trước và giành được còn nhiều thành tựu hơn nữa, thành công hơn nữa.

Còn bây giờ xin chúc mọi người 1 năm mới tuyệt vời, tràn ngập niềm vui, hạnh phúc và thành công.

Xin hết ạ.

Animation Final

This is the final project for the class ANM 260 Traditional Animation 2 that I took this Fall at the Academy of Art University, San Francisco. Instructor: Michael Vickner

The project is to produce a short animation where a character interact with a ball. In this one I used my original character Woot.

I animated this with the Animation feature in Adobe Photoshop CS 5.5 and Adobe After Effects. The music was “The Last Breathe” (Hơi thở cuối) by Nu Voltage.

This video is made solely for educational purpose, do not use for commercial use without permission.

Wreck-it-Ralph (2012)

Wreck-it-Ralph (2012): 9,5/10

Thú thực là tớ biết đôi lúc tớ chấm điểm phim khá là cảm tính, và nhiều khi có những phim có điểm tương đương nhau chưa chắc độ hay đã tương đương nhau. Nhưng như tớ đã nói, tớ chấm điểm phim theo cảm nhận cá nhân của tớ, nếu bạn cảm thấy giống tớ thì tốt, còn nếu không thì cũng không trách nhau được, vì chúng ta khác nhau. Phim hay dở ra sao, trong review tớ đều nói rõ, và thường tớ xem phim tớ tìm cái hay trước khi tìm cái dở, nên điểm tớ chấm cũng theo những tiêu chí như vậy.

WIR có thể nói là phim hoạt hình hay nhất do Disney Animation Studios tự sản xuất trong nhiều năm nay, kể từ khi thời hoàng kim của các công chúa kết thúc, và kể từ khi Pixar nổi lên và đặt nền móng cho một đế chế mới. Tuy nhiên trong khoảng 5 năm trở lại đây, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy DAS đang lấy lại phong độ của mình. Những phim như Princess and the Frog, Tangled, hay thậm chí là Bolt, đều cho thấy sự tinh tế trong kịch bản của Disney đang trở lại. Nếu với Tangled, Disney đã chứng minh cho mọi người thấy rằng các nàng công chúa vẫn là lãnh địa không thể xâm phạm của hãng, thì Wreck-It-Ralph giống như bản tuyên ngôn về sự trở lại chính thức của “ông vua hoạt hình” 1 thời. Và rằng, Pixar không phải cái tên duy nhất về hoạt hình dưới mái nhà Disney.

The Amazing Spider-man 2012

Click the link to view it on facebook

The Amazing Spider-man (2012) – 9/10

Trước tiên phải nói trước là điểm tớ chấm cho phim này, phần nhiều là vì tớ là fanboy của Spider-man, dù là phiên bản nào đi chăng nữa, miễn là được thấy nhân vật thân yêu đu tơ bay lượn trong thành phố New York là tớ hạnh phúc tột cùng rồi, nên đừng quá tin tưởng review này.

Tuy nhiên, tớ vẫn có những lý do riêng của mình để chấm cho phim điểm cao như vậy. Nhiều người cho rằng phim này giống hệt Spider-man của Sam Raimi, và do đó phim này chán hơn phim trước. Mình thì lại nghĩ khác. Với tư cách 1 người đã xem Spider-man Trilogy của Sam Raimi mỗi phần ít nhất 10 lần, thì mình cho rằng mỗi phiên bản đều có cái hay riêng của nó, đem 2 phiên bản này ra so sánh chỉ tổ làm mất lòng nhau mà chẳng được cái lợi gì, chi bằng hãy cứ mở lòng ra thưởng thức và thích thú với cái anh nhện bắn tơ đu lượn có phải sướng hơn không.

Cái đầu tiên khác biệt nhất của The Amazing Spider-man (TAS) so với phiên bản cũ Spider-man (SM) chính là tông chủ đạo của phim. Từ âm nhạc, màu sắc phim, các cảnh quay, tình huống đều được xây dựng có phần nhiều sự trầm lắng và tối tăm hơn. Tâm sự của Peter Parker không chỉ có mỗi cái chết của ông bác Ben mà còn là những bí ẩn không lời giải đáp về số phận bố mẹ mình trước kia, và thậm chí là bố của bạn gái lại chính là người đang tìm cách bắt mình vào tù. Ngay từ việc xây dựng nhân vật, TAS đã cho người anh hùng 1 loạt những điều khó khăn, khổ sở, rắm rối xảy ra trong đầu. Đấy là chưa kể, những tình huống trong phim, động cơ của các nhân vật cũng nghiêm trọng hơn, nghiêm túc hơn các phiên bản trước. (SPOILER: Phim có những 2 người chết, and that makes this film a lot more serious).

Tuy nhiên, tông là một chuyện, cái chính làm nên TAS và khiến nó khác biệt so với SM chính là sự “có lý” trong việc xây dựng nhân vật và cốt truyện. Hầu hết mọi chuyện đều có lời giải thích hợp lý, đặc biệt là quá trình khám phá ra khả năng, làm quen với nó, và trở thành người hùng của Peter Parker theo mình là được thực hiện tốt hơn nhiều so với SM. Mọi thứ không tự nhiên một cách thần kỳ hiện ra như một vở kịch (giống như trong SM), và đều phải trải qua quá trình. Mối quan hệ tình cảm giữa Peter và Gwen trong TAS tuy có phần “đỡ khổ” hơn so với anh Tobey ngượng nghịu với cô Mary Jane trong SM, nhưng bù lại, nhân vật Gwen ở đây so với MJ trước kia thú vị hơn và đóng những vai trò quan trọng hơn trong câu chuyện, chứ không chỉ còn đơn giản là cô gái yếu đuối vô dụng suốt ngày bị bắt cóc và chờ cứu.

Cái thứ 2 mà mình đánh giá TAS cao hơn SM là về mặt diễn đạt những trường đoạn cần khơi gợi cảm xúc trong lòng khán giả, đặc biệt là trường đoạn vô cùng quan trọng – chú Ben chết. Theo mình thì tình huống này trong phim này được làm cụ thể hơn, hợp lý hơn, và thực sự là mình cảm thấy nhiều cảm xúc trong đoạn này hơn trong SM. Tất nhiên cả phim không chỉ có mỗi đoạn này, có rất nhiều những đoạn khác trong phim được làm theo mình là rất cảm động, và chính điều đó cũng đã đóng góp 1 phần trong việc kéo tông của phim xuống 1 mức trầm.

Một trong số những điều khiến Spider-man chính là nhân vật mà mình đam mê nhất trong thế giới của Marvel chính là những pha chọc cười hài hước, đá đểu, đá xoáy, móc máy rất thông minh và thú vị của Spider-man mỗi lần chiến đấu với bất cứ kẻ thù nào. Và quả không hề uổng công mong đợi, vì Andrew Garfield thực sự đúng là Spider-man hài hước đúng chất.

Nói đến đây lại phải bàn về nhân vật Peter Parker. Nếu như trong SM, Peter là 1 thằng ngố đúng chất, chả biết cái gì, chỉ cool mỗi lúc đeo mặt nạ vào, thì TAS lại mô tả Peter thay vì ngố, thì chỉ đơn giản là 1 thằng lập dị, tự kỉ, suốt ngày ủ rũ. Theo mình đây là một cách xây dựng nhân vật thông minh và không chân phương. Peter thường xuyên có những cử chỉ, suy nghĩ, lời nói, hành động, và đặc biệt nhất là dáng đi, dáng ngồi đúng kiểu 1 thằng tự ti, thu mình với cuộc sống. Cụ thể hơn thì đó là những sở thích đi chơi 1 mình, không hề có bạn, nụ cười ngố, nói năng ấp úng nhưng không đần và ngớ ngẩn. Peter của TAS thực sự đúng như trong phần tóm tắt phim trên rottentomatoes – an outcast.

Về mặt hình ảnh thì có lẽ khỏi nói, tớ là 1 fanboy, và tớ cảm thấy quá thỏa mãn với những gì phim mang lại, đặc biệt là những cảnh đu tơ thì quá tuyệt vời ông mặt giời, xem chỉ thấy sung sướng, phê phề phề trên ghế, cảm tưởng như ko bao giờ là đủ với những cảnh này. Hôm trước HBO có chiếu lại SM và mình cho là mình thích cả 2 phim, riêng về mặt bay lượn của Spidey. Quá đã.

Nói tóm lại, mình sẽ chả chê gì phim, vì mình ko muốn chê, và vì mình đã cảm thấy rất thỏa mãn với những gì phim mang lại, nó chính xác là những gì mình luôn mong đợi ở 1 bộ phim Spider-man, mình thấy nó hoàn hảo và chỉ muốn xem đi xem lại để thưởng thức từng khung hình nhỏ một.

(Chú thích tranh – đi xem Spider-man cùng người yêu số dzách Thanh Khiết Lương)

Fire, Earth, Water, Air

One of the best TV Shows I’ve ever seen in my life. And of course, I’m gonna watch the hell out of Korra.

This is one of the stuffs I put into my 2011 artbook and a submissions to AAU 2012 Spring Show but wasn’t chosen.

Hope you enjoy it :)

Click the image to view the bigger size

 

COINS – my first short film

VIMEO

YOUTUBE


This is the final project that I did for the class ANM 180 – Experimental Animation at the Academy of Art University, San Francisco, CA.

I was instructed by Mr. Norman DeCarlo

This film was made in the Stop Motion Lab at the AAU.

The music was from the OST Album of the movie “Hanna”.

This film was done with the help of Tran Tu Nguyen.

This film was inspired by the short film “Proteigon” from Briand Steven https://vimeo.com/33480080

This film was made with Dragonframe and Adobe After Effects.

All the copyrighted materials belong to their rightful owners, this film was made only for educational purpose.

Email: hahuyhoang.art@gmail.com
Website: splendidriver.deviantart.com

84th Oscar Quick Review: Flying Books and The Artist

Lâu rồi không update gì cả, kể từ khi sang Mỹ đến giờ. Vừa có 1 bạn vào hỏi thăm nên cảm động quá phải up cái gì đó lên ngay lập tức. Nhưng trước hết thì mình cũng xin được thông báo đôi chút.

Về cơ bản, hầu hết những tranh vẽ, review phim của mình đều được update đều đặn và thường xuyên trên facebook cá nhân của tớ theo link sau (hoặc có thể xem ở mục Chi nhánh 4 phương ở cột bên phải blog)

http://www.facebook.com/splendidriver
Thế nên nếu các bạn muốn theo dõi thường xuyên hơn các update của tớ cả về tranh vẽ, cuộc sống, và review phim của tớ, cũng như làm quen và kết bạn với tớ thì các bạn có thể add friend tớ hoặc subscribe để theo dõi thường xuyên hơn. (Chú ý: Nếu bạn là độc giả blog này của tớ có lẽ bạn cũng đã biết có 1 số vấn đề về chính trị mà tớ có thể gây khó chịu cho một vài người, cũng như là sẽ có những người khiến tớ khó chịu, nên là cân nhắc việc add hoặc subscribe này nhé).

Thứ 2 nữa là vì điều kiện thời gian và tâm sức hạn chế vì từ nay tớ đã theo học ở trường Academy of Art University ở San Francisco, Mỹ, nên tớ sẽ rất hạn chế, và rất có thể là dừng việc viết review phim theo dạng bài phân tích dài. Thay vào đó tớ sẽ viết và update thường xuyên review phim theo dạng đoạn văn ngắn, chủ yếu mang tính tóm lược

Còn bây giờ thì nhân dịp Oscar lần thứ 84 vừa trao giải cho hết các hạng mục, đây là 2 review cho 2 bộ phim mà theo tớ là ấn tượng nhất. Cũng có 1 số phim khác trong Oscar tớ đã từng review, nhưng xin phép được để sau này up dần, 1 lúc quá nhiều lên đây thì cũng không hay ho cho lắm.

—————————————

The Artist 2011 – 9,5/10:

The Artist là 1 phim sản xuất năm 2012. Nhưng lại làm theo phong cách của những năm 20 – đen trắng câm.

The Artist là phim câm, tưởng là hoài cổ, nhưng lại nói về sự tụt hậu của 1 người nghệ sĩ từ chối chấp nhận sự phát triển của điện ảnh.

The Artist là phim nói về sự phát triển của điện ảnh và mặt trái của sự hoài cổ, sản xuất giữa thế kỉ 21, nhưng lại làm theo phong cách hoài cổ đen trắng câm.

Và cái hay của nó chính là ở những điều oái oăm xoắn quẩy như vậy.

Xin chúc mừng bộ phim đã đạt giải Oscar cho phim Xuất sắc nhất và các giải khác.

—————————————

Fantastic Flying Books of Mr. Morris Lessmore – 9,5/10:

Một tuyệt tác dành tặng tất cả những người đã, đang, và sẽ cống hiến cả đời mình cho một môn nghệ thuật vẫn còn bị đánh giá chưa đúng tầm, ngay cả ở nước Mỹ – Hoạt hình.

Câu chuyện của bộ phim nói về tình yêu dành cho sách, nhưng thực ra, tất cả những gì bộ phim làm là nhằm tôn vinh vẻ đẹp của nghệ thuật hoạt hình từ truyền thống cho tới máy tính như hoạt hình mô hình, hoạt hình 3D, hoạt hình 2D từ thời kỳ đen trắng cho tới khi có màu. Những cái này, nếu như ai đã xem Behind the scene của phim, và là người đam mê nghệ thuật hoạt hình, sẽ hiểu được cái vẻ đẹp tinh tế trong từng thước phim của FFBML.

Riêng với bộ phim này, riêng về mặt phối hợp nhiều kỹ thuật hoạt hình với nhau đã đủ khiến cho giá trị của nó vượt xa bất cứ tác phẩm nào cùng thời. Và không chỉ vậy, một phong cách kể chuyện hết sức giản dị, mộc mạc nhưng vẫn vô cùng bay bổng, mơ mộng, thể hiện ra một tâm hồn và một tư duy vô cùng tự do, đầy chất thơ, kết hợp với phần âm nhạc không thể rung động lòng người hơn, thì thực sự trong năm vừa rồi, không có bộ phim hoạt hình ngắn nào có cơ hội đứng cạnh nó cả.

Nói ngắn gọn, giải Oscar dành cho FFBML là đương nhiên, không phải tranh cãi, cũng giống như trường hợp của The Artist ở hạng mục phim live action vậy.

My week with Marilyn: Mối tình mong manh

Đây là bản gốc chưa edit của bài review mà tớ viết cho kenh14 tại đây –> http://kenh14.vn/c8/2012010801095480/my-week-with-marilyn-xau-chua-chac-da-chan.chn

————————————————–

My Week with Marilyn là một trong số những bộ phim nhận được rất nhiều sự kỳ vọng từ giới chuyên môn và ở các giải thưởng điện ảnh danh giá. Không chỉ gắn liền với 1 trong số những nhân vật đình đám nhất lịch sử Hollywood, My Week with Marilyn còn tập hợp 1 dàn diễn viên gốc Anh với diễn xuất hạng nhất và một kịch bản thú vị. Và đó không phải là những điều duy nhất có giá trị trong bộ phim thuộc series Megastar Pick vào dịp đầu năm này.

Continue reading

The Darkest Hour: Có súng mà ko biết bắn

Tuy còn nhiều điểm trừ không đáng có, “The Darkest Hour” vẫn tạo nên được dấu ấn khác biệt trong hằng hà sa số phim về ngày tận thế.

Đối với các nhà làm phim Hollywood, dường như câu hỏi “Sau ngày tận thế sẽ là gì?” vẫn là một nỗi trăn trở chưa có lời giải. Lần này, viễn cảnh điêu tàn ấy lại được vẽ nên trong The Darkest Hour với một tiền đề và bối cảnh khá mới lạ, độc đáo, dưới bàn tay của đạo diễn Chris Gorak. Tuy nhiên cũng như In Time, một ý tưởng hay nếu không được khai thác tốt cũng khó trở thành kiệt tác để đời.
Câu chuyện thảm họa được đặt vào bối cảnh thủ đô Matxcơva nước Nga, nơi một nhóm thanh niên người Mỹ với những hoàn cảnh khác nhau tình cờ chạm trán. Tuy nhiên, cuộc hội ngộ giữa Sean (Emile Hirsch), Ben (Max Minghella), Natalie (Olivia Thirlby) và Anne (Rachael Taylor) đã bị phá hỏng bởi cuộc tấn công khủng khiếp từ ngoài hành tinh. Những kẻ xâm lăng nhờ khả năng tàng hình đã nhanh chóng hủy diệt gần hết dân số thành phố. May mắn thay, do ẩn nấp trong tầng hầm một quán rượu mà nhóm bạn thoát nạn. Đơn độc giữa vòng vây của kẻ thù vừa nguy hiểm vừa bí ẩn, họ phải tìm ra lối thoát cho bản thân giữa nơi đất khách quê người.

The Adventures of Tin Tin: Không đỡ được

Nếu như Real Steel và Rise of Apes như mình đã nói cho tới thời điểm này là phim hay nhất năm, thì Tin Tin chính thức là bộ phim hoạt hình đỉnh nhất 2011 không có gì phải bàn cãi.


Một lần nữa mình lại phải khẳng định lại, một bộ phim thật hay không cần phải thật ghê gớm khó hiểu triết lý, mà đó phải là một bộ phim được xây dựng thật chỉn chu với những điểm nhấn giá trị đáng lưu ý. Và Tin Tin 3D chính là một bộ phim như vậy. Nó hoàn hảo đến từng chân tơ kẽ tóc (theo đúng nghĩa đen), bám rất sát tinh thần của truyện tranh, có những điểm nhấn cực kỳ mãn nhãn về mặt hình ảnh.

Continue reading

Brad Delson

Brad Delson – Lead Guitarist of Linkin Park

4B Pencil on A4 sized paper.

With this I’m finished with this series on 6 members of Linkin Park. Really hope some day I’ll have a chance to meet them and get their autographs on each of these.

You can see all of these drawings in my facebook [link]

Thank you

Hannah Mông ta to

Vừa đi xem Hannah Montana về nên review nhanh 1 chút.

Có lẽ sẽ có người hỏi vì sao dạng như tớ mà lại xem Hannah Montana làm khỉ gì :)), ấy đừng nhầm, tớ rất thích các series sit com của Disney trên Disney Channel, và Hannah là 1 trong số đó. Các tình tiết của series bao giờ cũng rất thú vị, hài hước 1 cách tinh tế, đôi khi cũng nhảm, nhưng sự hài hước tràn ngập cả bộ phim mà không hề làm giảm ý nghĩa những bài học cuối phim mà Hannah phải học. Và khán giả bao giờ cũng được cười đã đời rồi mới ngồi ngẫm nghĩ về những bài học ấy. Và các nhân vật phụ trong phim bao giờ cũng được dành cho một khoảng đất diễn vừa phải để có thể thể hiện được hết vai trò của mình mà lại làm cho bộ phim thêm thú vị với những tình huống hài hước và diễn xuất độc đáo. Đấy là những thứ làm nên thương hiệu Hannah Montana trên truyền hình, not the musics.

Continue reading

Câu chuyện cổ tích thành hiện thực

Mấy hôm gần đây cộng đồng mạng cũng như cả thế giới như nổ tung trước câu chuyện cô Susan Boyle – một thí sinh của chương trình Britain’s Got Talent đã làm nổ tung khán fòng cũng như thổi bay linh hồn 3 vị giám khảo đi như thế nào rồi.

Phải nói rằng ngay khi tớ được xem cái clip này, dù clip mới chỉ đến đoạn chấm điểm cho Susan, tớ đã gần khóc dù tớ là 1 người rất ít khi khóc vì xúc động. Nhưng thật sự, đối với tớ, đây là 1 điều kì diệu, một điều thần kỳ đã xảy ra ngoài đời thực.


(click image to view clip)

Tuy thế, mấy hôm sau đã có 1 thí sinh khác, 12 tuổi, Shaheen gì đó, cũng đã đựơc giám khảo đánh giá cao và khá bất ngờ đối với khán giả thế giới và phần đông họ cho rằng Shaheen sẽ là đối thủ lớn của cô Susan trong cuộc thi này. Điều này có vẻ như khá là có cơ sở khi tớ được xem clip của Shaheen, quả nhiên là 1 thần đồng âm nhạc rất lý thú. Nhưng, tất nhiên là tớ sẽ nhưng ở đây, Shaheen chẳng phải là cái gì đó thực sự “ngoài sức tưởng tượng” như Susan Boyle, chẳng có gì quá lớn lao và bất ngờ.


(click image to view clip)

Trước tiên xét về phần trình diễn của 2 người. Shaheen chọn 1 bài hát thuộc thể loại classic pop với nội dung chủ yếu về tình yêu do danh ca Micheal Jackson đã từng thể hiện trước đây. Còn Susan chọn 1 bài hát thuộc thể loại nhạc kịch với nhiều đoạn ngân cao và có nội dung nói về những ước mơ và cũng là từ một vở nhạc kịch kinh điển – Những người khốn khổ. Riêng ở cách chọn bài đã đủ thấy sự chênh lệch giữa 2 người. 1 bên là 1 bài nhạc pop, dù nó có khó hát đòi hỏi kỹ thuật thế nào đi nữa, nó vẫn là nhạc pop, và thật ra mà nói, nội dung của nó ko hợp lắm với lứa tuổi của Shaheen. Hơn nữa, Shaheen mới 12 tuổi, còn rất trẻ, cậu còn cả 1 tương lai rộng dài phía trước, và còn có người mẹ yêu quý đưa tới sân khấu tham dự cuộc thi, và ai dám chắc rằng Shaheen chưa từng được đào tạo về thanh nhạc trước khi tới dự thi? Hơn nữa, riêng về khoản bề ngoài và phong cách, Shaheen đã ăn đứt Susan ở mọi mặt, hết sức tự tin và khuôn mặt khá đáng yêu, điển trai.

Còn bài hát cô Susan chọn, nếu ai đã đọc lyrics của nó và đọc sơ lược lý lịch của cô sẽ thấy có những điều trùng hợp lạ kỳ. Bài hát dường như được sáng tác ra để dành riêng cho cô hát, nó như vẽ nên chính cuộc đời khắc khổ của cô qua từng câu từ một. Và ý nghĩa của bài hát thì không cần phải bàn nhiều nữa, tất cả chúng ta đều hiểu. Và về chọn bài, cô Susan đã đi xa hơn Shaheen rất nhiều. Hơn nữa, rõ ràng một bài hát nhạc kịch đòi hỏi ở chất giọng và kỹ thuật của người ca sĩ cao hơn của nhạc pop chứ? (cái này tớ ko chắc lắm vì tớ ko rành lắm về âm nhạc). Và có ai còn nhớ phản ứng của cả giám khảo lẫn khán giả khi Susan bước ra sân khấu ko? Ta có thể chốt lại trong 1 từ “khinh”!! Vì sao ạ? Vì bề ngoài của cô trông thật thảm hại, xấu xí, lạc hậu và hành động thì lố bịch. Một người như thế, ai dám nghĩ là 1 tài năng? Và cô bao nhiêu tuổi? 47. Cô đã đi được nửa cuộc đời rồi, tương lai thế nào đâu còn quá quan trọng như với 1 đứa trẻ 12 tuổi, đặc biệt là khi cô chỉ sống 1 mình, với 1 con mèo!! Liệu so với 1 cậu bé có mẹ để yêu thương thì thế nào? Và ai dám chắc Susan đã từng học thanh nhạc khi gia đình cô có tới 9 anh chị em, cô dành cả đời để chăm sóc mẹ già ốm bệnh, và hiện tại thì thất nghiệp? Và cuối cùng, khi hoàn thành bài hát, Susan đã thản nhiên đi thẳng vào trong cánh gà, như thể cô không cần quan tâm ý kiến của giám khảo, không quan tâm tới kết quả cuộc thi, cô chỉ cần biết cô đã hát xong bài hát của mình, cô đã làm cho khán phòng vỡ oà, và cô đã vui vì đã chia sẻ được ước mơ của mình với toàn nước Anh cũng như thế giới. Cô không hề lường trước kết quả tuyệt vời này, không hề trông mong gì ở cuộc thi này, cô chỉ đến vì cô muốn hát, vì cô thích hát, từ khi cô 12 tuổi.

Một câu chuyện về một cậu bé thần đồng âm nhạc có thể nói là đã quá phổ biến trong làng âm nhạc thế giới rồi, mà chính Michael Jackson là 1 trong số các ví dụ điển hình nhất cho chuyện đó. Gần đây cũng có 1 cậu răng khểnh khá đẹp trai hát jazz và opera mà tớ quên tên rồi. Và đó không còn là chuyện bất ngờ nữa.

Nhưng câu chuyện của Susan Boyle thì lại khác. Đó là một điều thần kỳ khi 1 người có xuất xứ, tuổi tác và bề ngoài như Susan Boyle lại không hề từ bỏ ước mơ của cuộc đời mình, vẫn tươi cười lạc quan tìm cách thực hịên nó và sẻ chia nó một cách phi lợi ích. Cô như người sống cả đời trong bóng tối mà không bao giờ từ bỏ niềm tin về một tia sáng cuối đường hầm. Đặc biệt đối với tớ, một người còn trẻ, có ước mơ và hoài bão, thì câu chuyện của Susan Boyle lại càng xúc động và đồng cảm hơn gấp bội.

Nó gợi ta nhớ lại câu chuyện về chú chuột đầu bếp trong câu chuyện giả tưởng từng đạt giải Oscar – Ratattouile của Disney/Pixar năm 2007, bài học về những con người có xuất thân và bề ngoài hèn kém, bị cuộc đời và xã hội ruồng bỏ, nhưng lại không bao giờ từ bỏ niềm tin vào ước mơ của cuộc đời. Và…. thế đấy, câu chuyện cổ tích của Disney giờ đã trở thành hiện thực, ở ngoài đời thực, với 1 con người thực. Chú chuột Remy đã thực sự thành hiện thực. Và còn điều gì còn có thể thần kỳ hơn thế? Magical, Marvellous, Incredible, Awesome, Amazing, Stunning, Wonderful, Miracle. Còn bao nhiêu từ nữa có thể mô tả được hết câu chuyện này đây?

Đồ án – dành tặng sinh viên kiến trúc và xây dựng

Vừa sáng tác bài hát này, chắc là hợp với anh em Xây Dựng, phóng tác dựa trên đoạn điệp khúc của bài “Đường Lên Đỉnh Vinh Quang” do Trần Lập (1 cựu sinh viên xây dựng) sáng tác.

Để nhỡ mọi người ko nhớ đoạn đấy thì đây là đoạn gốc (ko nhớ chắc, có sai thì xin thứ tội)

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Đường đến những ngày vinh quang không còn xa
Vì chúng ta đã chọn

Còn đây là bài mà tớ đã thay lời:

Đồ án, đồ án sẽ không xong xuôi
Vì chúng ta toàn làm đối phó
Đồ án sẽ lụt ngay vào ngày chấm
Cùng thức khuya thôi nào

(lặp lại lần nữa)

Ngày chấm, ngày chấm sẽ không xa xôi
Đồ án thêm 1 lần lụt nữa (đoạn này hát lạc nhạc đi 1 tí cũng được)
Cùng thức xuyên ngày đêm để làm thôi
Vì chúng ta đã chọn!!!!

Hết, còn bây h thì hát thôi, đợi gì nữa 🙂

Barking at the moon

https://i0.wp.com/fc77.deviantart.com/fs40/i/2009/014/7/7/Barking_At_The_Moon_by_splendidriver.jpg

Xem Bolt xong không thể kìm lòng được nên vẽ ngay bức này. Fim có cốt truyện không đột phá nhưng cách thể hiện thì tuyệt vời đậm chất Disney (ko hề có Pixar nhúng tay). Đặc biệt là xây dựng hình tượng của máy con vật dễ thương vật vã, đặc biệt là con chó, xem đi xem lại 2 cái đoạn này mà không thể nào kìm lòng nổi, sướng ko chịu được.

Đây là bài hát đoạn nó đang tập để trở thành chó nhà “Barking at the moon” của ca sĩ Jeny Lewis. Bài hát mang âm hưởng nhạc đồng quê Mỹ với 1 chất giọng nữ rất Texas, kể về cuộc đời của Bolt, sống trong 1 cuộc sống giả tạo, giờ đã được thấy cuộc sống thực tế khác thế nào.

http://www.youtube.com/watch?v=acOzVCdUSuo

Lời:

I have got so much to give, I swear I do.

I may not have nine lives, this one feels brand new.

Yes I’ve lived a good one.

I have tried to be true.

There are some things I never realized, till I met you.

How the wind feels on my cheeks, when I’m barking at the moon.

[chorus]

There is no home like the one you’ve got, cuz that home belongs to you.

Woo Woo! Here I come.

Woo Woo! Back to you.

There is no home like the one you’ve got, cuz that home belongs to you.

Well I was in trouble, bad.

I was so confused.

I may not see in color babe, but I sure can feel blue.

I have been a lot of things, they may not all be true.

My experience was so mysterious, till I met you.

Now the sun will rise in the east, but I’m barking at the moon.

[Chorus]

There is no home like the one you’ve got, cuz that home belongs to you.

Woo Woo! Here I come.

Woo Woo! Back to you.

There is no home like the one you’ve got, cuz that home belongs to you.

There is no home like the one you’ve got, cuz that home belongs to you.

There is no home like the one you’ve got, cuz that home belongs to you…
Bài này hay ở chỗ là lời nó vừa mô tả 1 con chó bình thường (9 kiếp, mù màu) vừa mô tả cuộc đời của Bolt (mysterious) và cách Bolt học làm 1 con chó bình thường ra sao (wind feels on my cheeks). Lại còn theo thể loại folk song truyền thống của Mỹ với 1 giọng hát rất Texas nên nghe rất sướng

Joe Hahn – Session

Joe Hahn - Session magnify
https://i0.wp.com/fc04.deviantart.com/fs32/i/2008/225/0/3/Session_by_splendidriver.jpg

Ok, thực ra ko có nhiều lời lắm để describ về anh này.

Tên là Joe Hahn, người gốc Hàn, là DJ và là thành viên có ảnh hưởng khá lớn tới LInkin Park trong suốt 7 tồn tại. Không chỉ tham gia trong band, Hahn còn có rất nhiều các tác fẩm mix khá tuyệt riêng lẻ mà ta có thể search trên Imeem và các fương tiện khác. Tên tác fẩm là tên 1 bản mix khá tuyệt của Hahn trong album Meteora của nhóm fát hành năm 2003.

Bỏ bê bức này fải đến 4 – 5 tháng nay không thèm đụng chạm, bây h mới có đủ cảm hứng và kiên nhẫn ra để tỉa tót nốt cho nó thành hình. Khổ cái là chỉ thích dùng giấy A4 và bút 4B nên nhấn nhá nó mới khổ. Thôi nói chung là cũng xong rồi.

Ko nhớ link ảnh gốc, và bây h tìm thì sáng mai mình mới ngủ mất, thế nên anh em cứ xem tạm ai tìm được cho mình ảnh gốc thì xin cảm ơn nhiều và xin cảm ơn photographer nào đã chụp bức này, rất cảm xúc. Cái bàn DJ thực ra còn một mớ các thứ linh tinh khác nhưng vì tới đấy là quá lười mất rồi nên thôi dừng hẳn.

Thân tặng tất cả fan của Linkin Park

Marie Digby – my new fav singer

Hôm nay lười, nói thẳng ra là thế, đến tận cái mức mà ko thèm scan 2 cái tranh vẽ đêm qua nữa. Haizz, tự vùi dập bản thân.

Hôm nay 4/6, ko hiểu sao mà sinh nhật lắm người thế, ông ngoại, anh Linh rab, với cả 1 người nữa mà chả nhớ là ai…, nói chung là chúc mừng sn những người nói trên.

Hôm nay 4/6, thi môn đầu tiên, tin – pascal, sau khi chép xong cái đề dài hết 1 trang, tớ chép nhăng cuội thêm được độ 5 – 6 dòng vào rồi ngồi chơi, cả lớp mọi người cũng đều khoanh tay nhìn nhau cười (ở đây là ẩn dụ, cười đau đớn, độc giả tự hiểu), xong rồi thi xong fát là bàn chuyện đến “thăm sức khoẻ thầy” luôn.

Hôm nay 4/6, mình tìm ra được 1 nữ ca sĩ ưa thích thứ 2 sau Ana Johnson – ấy là Marie Digby, Paramore cho xuống cuối bảng.

“Cô ấy hát hay, cô ấy đàn đỉnh cả piano lẫn guitar, cô ấy xinh đẹp” ==> túm lại là như mọi cô gái Hollywood, nhưng theo 1 cách giản dị hơn, nói chung là đúng theo kiểu của mình, nữ ca sĩ nhưng ko nổi như cồn, fong cách giản dị mà hấp dẫn (ở đây có bao nhiêu bác biết Ana Johnson của em nhờ?). nói chung là mọi người tự kiểm chứng qua clip này:

Nhân thể, giới thiệu luôn Rock Band favourite mới, ko lại bảo là mình chỉ quan tâm đến gái sau LP . Ấy là Disturbed, thích Disturbed từ lâu rồi, chính là từ This Moment của Transformers, sau đó là 1 loạt các bài khác hay vô đối, nói chung là anh em tự kiểm chứng tiếp.

Đi ngủ….