(500) Days of Summer (500 ngày yêu) là một bộ phim không đơn giản để diễn giải ra thành lời những cảm xúc sau khi xem phim, vì vốn bản chất nó, đã không phải là một bộ phim tầm thường với cách suy nghĩ tầm thường.
Và có lẽ đây sẽ là bộ phim đầu tiên mà mình phải vừa xem lại vừa viết review.
(Review mang nặng tính phân tích và cảm xúc cá nhân, nếu bạn ko thích bị spoil trước khi xem phim, đề nghị không đọc tiếp)

Phim này đối với mình chính là minh chứng hùng hồn nhất cho hiệu quả âm nhạc trong điện ảnh, vì ngay sau khi xem xong phim ở rạp, chạy về nhà và download cả album soundtrack của phim về, mình đã không thể ngừng nghe đi nghe lại cái album đấy cho đến tận bây giờ.
Đó là những ca khúc cho mình cái cảm giác nhẹ nhàng, giản dị, gần gũi, không cầu kỳ, không glamorous, giai điệu độc đáo, cá tính. Mình không hiểu về phân loại các thể loại nhạc lắm, nhưng với một thằng vốn chỉ mê nghe rock như mình thì những ca khúc có phong cách thế này cho mình những ấn tượng khó tả và khó mà dứt ra được.
Tất nhiên, nói vậy không có nghĩa là những bài hát này được đưa vào phim một cách vô tội vạ chỉ vì nó hay, đó còn bởi vì phong cách của tất cả các ca khúc này là sự mô tả chuẩn xác nhất cho phong cách của phim, một phong cách tưng tưng cá tính, kỳ cục mà quyến rũ.



. Nói thế này có thể có người sẽ phản đối nhưng mà kỹ xảo của Knowing thật hơn phim này nhiều
, có cảm tưởng đây là 1 phiên bản copy ngớ ngẩn từ một bộ phim ngớ ngẩn khác 



















