Vừa đọc xong Hikaru No Go cách đây ko lâu nên ko thể tự kiềm chế được bản thân mà làm luôn mấy phát sketch , mọi người xem qua cho vui nhé
. Hứng quá.
Công nhận Hikaru No Go đúng là bộ manga hay nhất mình từng xem, rõ ràng so với đỉnh cao Death Note thì truyện này vượt trội hơn nhiều cả về nội dung lẫn hình thức cho dù cùng được vẽ bởi 1 hoạ sĩ là Obata Takeshi . Quá hay.
Truyện kể về 1 cậu bé tên là Hikaru Shindo tính cách cực kì bắng nhắng một ngày nọ gặp 1 con ma 1400 năm tuổi tên là Fujiwara No Sai rất đam mê môn cờ vây. Và thế là Sai đã biến Shindo từ 1 cậu nhóc nghịch ngợm thành một kì thủ cờ vây cao tay, nhờ vậy cậu đã gặp Touya Akira- con trai của 1 kì nhân đẳng cấp cao và cũng là 1 kì thủ trẻ xuất sắc. Từ sau cuộc gặp đó, Shindo đã trở nên đam mê môn cờ vây và quyết tâm luyện tập để có thể đuổi kịp trình độ của Akira. Nhưng một ngày nọ, người bạn ma thân thiết trong nhiều năm của Shindo đột nhiên biến mất chính vì sự tiến bộ ko ngừng của cậu ở môn này, và Shindo lại fải tiếp tục vượt qua bao khó khăn để có thể tiếp tục trên con đường trở thành 1 kì thủ chuyên nghiệp xuất sắc sánh ngang với Touya Akira. Sự hiện diện của Hikaru Shindo trong làng cờ vây đã khiến các cao thủ dù gạo cội đến mấy như bản nhân phường Kuwabara hay kì nhân Touya Kouyo cũng phải dè chừng. Và Shindo đã trở thành 1 trong 3 kì thủ trong đội tuyển quốc gia cờ vây của Nhật Bản tham dự giải đấu Bắc Đẩu Tinh: Nhật – Trung – Hàn. Dù bại trận trong cả 2 trận đấu với Trung Quốc và Hàn Quốc và Nhật Bản về cuối, nhưng Shindo Hikaru đã khiến cho tất cả các đấu thủ tham gia lẫn những người theo dõi giải đấu phải suy nghĩ và hi vọng về một tương lai mới của làng cờ vây vốn lặng sóng bấy lâu sẽ có những đợt sóng mới đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, và họ sẽ kết nối quá khứ và tương lai bằng môn thể thao trí tuệ này.
Hế hế, lẽ ra viết dài hơn nhưng như thế thì lại lấn sân mất của những cái khác, hí hí .
Tiếp theo là update thông tin thi Let’s Get Loud của tớ với Trung. Hôm vừa rồi 2 anh em vừa đi thi sơ khảo trên trung tâm của Language Link ở Cát Linh. 2 anh em hoành tráng vào thi quá nuột khiến anh giám khảo cho qua luôn ko cần hát tiếp , chả còn gì chuẩn hơn, hớ hớ. Và thế là lúc ra ghi tên đăng ký thi vòng 1 các chị ý còn nhận ra là năm ngoái mình đã thi với Phương rồi mới hay chứ, siêu thật, lâu thế rồi mà vẫn nhớ
, chứng tỏ mình hơi bị ấn tượng, hề hề.
Đấy, thế nên bạn nào yêu quý tớ thật lòng thì chịu khó Chủ Nhật tuần sau 4/11 lên Công Viên Nước Hồ Tây xem tớ với Trung biểu diễn thi vòng 1 nhé , lúc 1h30 chiều, đi cổ vũ bọn tớ vào vòng 2, hí hí
. Năm ngoái bị loại ngay từ vòng 1 là rất là cú.
Mọi người có thể nghe trước bản ghi âm demo bài Pieces của bọn tớ ở đây, thu trước hôm thi sơ khảo độ 1 tuần. Bonus thêm bài In The End mà tớ mới thu .
Hôm 20/10 vừa rồi lớp 52KD3 của tớ có tổ chức 1 buổi party cực hoành tráng cho các bạn nữ trong lớp, và có ghi hình tử tế. Anh em có thể vào đây để xem Live Show tuyệt vời của tập thể lớp 52KD3 bọn tớ (có cả 1 tiết mục do tớ trình bày ).
Có 1 việc mà suốt tuần qua rất bức xúc. Cụ tỉ là thế này . Tớ có 2 bài Cơ Sở Kiến Trúc phải vẽ kĩ thuật theo mẫu mà thầy cho sẵn về nhà. Cả 2 bài đều phải thức đến 4h sáng mới xong, rất là tâm huyết và nhiệt tình, và cả 2 bài đều nuột cả. Ấy thế nhưng mà ông giáo viên môn này lớp tớ (ông Chung) lại…
, dại gái ạ. Chậc.
Tình hình là bạn Thuỷ lớp tớ xinh quá (hàng hiếm có ở Xây Dựng ) nên ông ý nhìn mặt xong cái, nhìn lướt qua bài làm (sạch và đẹp – nhưng vẫn có nhiều lỗi
), cho luôn 8+ ko cần suy nghĩ nhiều. Còn bài tớ chấm sau, ko có lỗi gì, ông ý bài đầu thì bảo là giấy mỏng quá cho 7 điểm dù ko có lỗi nào trong bài (bài bạn Thuỷ có chỗ còn vẽ ko song song nhá
). Ừ thì cứ cho là do giấy, ko chấp. Đến bài thứ 2, ông ý xem lướt bài Thuỷ rồi lại cũng 8+, còn bài tớ thì bảo là tẩy bẩn cho 7+ (trong khi nghiệm ra thì bài bạn Thuỷ còn bẩn hơn nhá, tớ xem rồi nhá
). Đấy, lẽ ra mình phải đuợc 8, nó cũng 8, thêm điểm “mặt đẹp”. Tức ko chịu được, ức chế, con nhà nòi thua 1 đứa con gái, ko thể nào chấp nhận được
, oá oá. Mà thôi kệ, ko sao, phục thù sau
, ko chấp con gái, ko chấp ông thầy dại gái, đẳng cấp là mãi mãi, phong độ là nhất thời
, hí hí, siêu nhân như ta ko thể chịu thua thiên tài được.
Một sự kiện nữa là tớ đã thi qua cái vụ lấy bằng, và đã mua xe và đi đăng ký hôm qua, tối qua đã có xe máy (Future Neo đỏ – oách!!!) để đến công viên Bách Thảo đàn đúm hoang dã với cả 2 vợ chồng nhà bạn Vân
. Hai bác này hơi bị hoành tráng, kỉ niệm 100 ngày trên bãi cỏ tối thui mà nến thì tắt hết sạch sành sanh
, ghê hết cả người, nhưng bù lại bánh gatô khá là to và ngon
, xong còn được tráng miệng thêm món cá bò nướng. Buổi tối hôm qua khá là vui và hạnh phúc (
). Lâu lâu mới có 1 vụ thế này, sướng thật
, cám ơn bạn Vân và bạn Tiền Anh (Tiền hay tiến thế con
), tạo cơ hội cho tớ khai trương cái … xe
.
Không giống lém nhưng tô bóng đẹp quá
;))
Tranh này vẽ lâu rồi :))