Mỗi sáng khi bị cái đồng hồ khốn kiếp dựng dậy, bạn có những suy nghĩ thế nào? Bạn sẽ có 2 suy nghĩ: thứ nhất là “Thôi chết, muộn học rồi, phải dậy đi học thôi!”, thứ 2 là “Ôi giời ơi, mệt quá, cái đồng hồ láo toét dám gọi mình dậy, còn sớm mà, ngủ thêm một lát, chốc nữa dậy…”. Chuẩn chưa nào? Có thể ko chính xác như 2 câu tôi trích dẫn trên đây, nhưng nội dung chắc cũng na ná rứa chứ gì? Ừ, đúng rồi, vậy thường thì bạn chọn phương án nào trong 2 phương án trên? Phương án 2 chiếm đa số. Đó là điều chắc chắn, và hầu hết sẽ nhận lấy hậu quả là đau tim vì suýt đến muộn hoặc trình thẻ học sinh cho bác Đào “cao” “phúc hậu”. Vậy tại sao ko chọn phương án 1? Vấn đề nằm ở một khía cạnh gọi là “nghiêm khắc với bản thân và dung túng cho bản thân”. Phương án 2 chính là phương án dung túng cho bản thân hưởng thêm một số lợi ích trước mắt và rồi nhận lấy hậu quả của việc tự dung túng đó. Còn phương án 1 lại ngược lại, tự ép mình làm theo điều nên làm hơn, dù ko phải lúc nào mình cũng muốn làm điều đó, và thế là sẽ ko có hậu quả nào cả, mọi việc sẽ trôi chảy hơn, thuận lợi hơn. Vậy thôi, chỉ nói vậy cho mọi người cùng suy ngẫm thôi. Goodnight, đi học đây
