Sherlock Holmes 2: A Game of Shadows (2012) – 7.5/10
Phim hay! Xem cực thích và sướng mắt, sướng tai, và sướng cả não!
Phim này làm những điều hoàn toàn khác với series Sherlock Holmes ngày xưa và khác cả với BBC’s Sherlock, bởi vì nó là phim Mỹ. Và người Mỹ thì rất thực tế, và Holmes trong phim của Guy Ritchie không phải là 1 tên người Anh điển hình lịch thiệp, kiêu ngạo, thay vào đó là 1 gã rất khoái hoạt động thực địa, lăn xả vào tất cả những chỗ nguy hiểm nhất, bẩn thỉu nhất, và cái hay nhất ở Holmes của Ritchie mà mình thích, chính là Holmes biết đánh nhau. Cái chính là đây không phải dạng đánh nhau hùng hục, mà là đánh nhau bằng đầu óc, tất cả mọi cú đánh đều được Holmes tính toán trước khi ra đòn và đỡ đòn – đánh nhau thông minh – which is pretty awesome and clever.
Tuy nhiên, là một fan của phần 1 phim này, mình phải nói thực là hơi thất vọng với phần 2. Phần lớn bộ phim không có được cái chất thông minh trong từng lời nói, suy luận, và sự sắc sảo tinh tế của Holmes như phần 1, thay vào đó đúng như anh Nguyễn Nguyen Khanh Duong đã từng nói, giống như 1 cái máy suy luận hơn là một thám tử.
Thứ 2 nữa là khá thất vọng với Moriarty – một nhân vật mình khá trông chờ – đối thủ nguy hiểm nhất trong sự nghiệp của Holmes. Thật tình mà nói mình cho là Jared Harris không có được cái thần của một Napoleon trong giới tội phạm – không thể hiện được cái tầm, và sự chủ động, sự lấn át đối với Holmes, và tất nhiên, cả sự khinh khỉnh.
Thất vọng nữa, ấy là cốt truyện của phần 2 hình như chả liên quan gì đến phần 1, mà rõ ràng với những gợi ý từ phần 1, thì lẽ ra phần 2 này phải có gì đó móc nối với Black Wood, nhưng đây lại chả có gì. Hơn nữa, cảm giác những kế hoạch, những tính toán của Moriarty quá chân phương và nông, không có được sự lắt léo, thâm sâu, chi tiết và đầy bất ngờ cực kỳ nguy hiểm mà BBC’s Sherlock thực hiện quá đỉnh.
Tuy nhiên, đoạn Holmes và Moriarty ôm nhau tính toán cuộc đấu võ tay đôi khá thú vị, và cả cái cách nó kết thúc trường đoạn đấy cũng thể hiện rất được cảm xúc.
Nói chung, hơi thất vọng đôi chút vì có quá nhiều down sides trong phần 2, mình vẫn rất thích phim này, và hi vọng sẽ có phần 3 nữa vì cái chất giải trí thông minh của nó vẫn ở đấy và hết sức hấp dẫn.
———————————————-
Chronicle (2012) – 9/10
Một trong số những phim hay nhất trong nửa năm trở lại đây được xem.
Phim sử dụng lối quay phim “đời thường” – 100% các cảnh quay của phim đều được thực hiện để cho có cảm giác chúng được thu từ nếu không phải camera cầm tay thì cũng từ camera công cộng hoặc camera cảnh sát, hoặc vân vân, mà không phải là camera điện ảnh – which is pretty amazing. Tất nhiên, kiểu quay phim này chẳng có gì mới lạ khi mà người ta đã được xem quá nhiều các thể loại như Cloverfield hay Paranormal Activity và dường như là cái cách quay phim này chưa thực sự phát huy được hết hiệu quả của nó.
Nhưng với Chronicle thì khác, chính cái cách quay phim này đã khiến cho đề tài của phim – Super power – càng trở nên fucking awesome hơn bao giờ hết. Những pha bay lượn, những pha sử dụng telekinesis (viết đúng ko nhỉ), bình thường trong các phim siêu anh hùng bình thường khác ta chẳng thấy có gì đặc biệt, vì rõ đó là phim, nhưng với cách quay giả máy quay cầm tay này, tất cả mọi thứ đều cho cảm giác “thực” cực kỳ thú vị, giống như được trải nghiệm các khả năng siêu nhiên của các nhân vật một cách trực tiếp vậy – hết sức thú vị và hào hứng.
Cũng phải nói rằng với phim kiểu này, diễn xuất là một vấn đề rất lớn, và mình cho là với những gương mặt không có tên tuổi tham gia trong phim, thì họ đã làm được những điều rất đáng khích lệ. Mình thực sự tin vào những sự phát triển tâm lý, tính cách thông qua các sự kiện, thực sự tin vào cảm xúc của nhân vật, và tin vào tình huống.
Tuy nhiên, một hạt sạn to tướng, ấy là ở cuối phim, đứng trên núi tuyết, mà anh giai hú rõ to.
Nói chung là một phim fucking awesome mà mình không hiểu tại sao có bất cứ ai lại có thể chê nhảm.