Răng nó đánh lập cập, rét quá, mà nó chỉ có độc một chiếc sơ mi cộc tay mỏng tang trên người. Nó bắt đầu run lên. Nó hối hận, biết thế này sáng nay nghe mẹ mang theo cái áo khoác. Giờ đã muộn rồi, trời tối nhẻm, đèn cao áp sáng dần hai bên đường. Nó vào thêm một số, rồ ga phóng như bay trên con phố nhỏ vắng lặng. Càng lạnh thêm, dù sao cũng quá muộn rồi. Nó lại hối hận, biết thế này về nhà cho sớm, đằng nào trận đua vừa rồi cũng lẹm mất của nó gần 2 triệu. Lại nghĩ đến, nó bực mình thêm. Rồi nó thấy chột dạ, từ bao h nó đâm ra đổ đốn thế này. Ko lâu trước đây nó là một người qui tắc, chăm chỉ, rồi một ngày nó chán nản, từ bỏ tất cả. Nó không thể giỏi hơn, dù vẫn chăm chỉ, chuyên cần. Thế là từ bỏ, buông xuôi tất cả, cho tất cả tuột xuống dốc như một cái ô tô mất phanh. 10 năm ròng rã, nó chưa bao h cảm thấy thất bại và tuyệt vọng nhu lúc này. Nó chưa từng biết mùi một con điểm dưới trung bình. Nhưng bọn quỷ lùn ấy cứ tới tấp lao vào nó, như một cơn sóng thần, gặm nhấm hết miếng bánh nhuệ khí nhỏ nhoi của nó. Mớ kết quả học tập tệ hại ấy đã kéo theo những bực tức cáu giận của bố mẹ nó, rồi bố nó từ nó, mẹ nó thờ ơ hơn. Nó cảm thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao chứ? Tại sao lại có chuyện nó phải lao đầu vào học những thứ nó ko hề thích thú? Rồi nó bị ép buộc phải đạt kết quả mỹ mãn cho những cái đó. Tại sao nó phải cố gắng hết mình đến kiệt sức để làm thật tốt một việc mà nó ko hề muốn làm?? Và tại sao chỉ vì làm chưa tốt cái việc mà nó ko muốn làm mà bố mẹ mắng mỏ, chửi rủa nó?? Nó ko thể chịu nổi sự bất công ấy. Nó mệt mỏi vì phải cố gắng lắm rồi. Mơ hồ trong tâm trí nó nhảy ra một ý tưởng: hay là về hưu quách cho rồi. Thật ngớ ngẩn, nó mới 18 tuổi. Nhưng cũng thật ngớ ngẩn, nó đã bỏ cuộc được hơn 4 năm. Nhưng nó vẫn tự an ủi vì đã duy trì được một kết quả làng nhàng đủ để vào Đại học. Mà cũng đáng để tự hào chứ, lọ hoa và quả chuối đặt trên miếng vải quá đơn giản với 5 năm tu luyện hình họa của nó. Thế nhưng nó ko ham Kiến Trúc, niềm đam mê của nó nằm trong Mỹ thuật Công nghiệp. Dẫu vậy nó cũng ko làm khác được, nó phải nối nghiệp cha mẹ. Khoa Kiến Trúc cần quá nhiều sự tỉ mỉ và cẩn thận. Còn nó thì mang đậm dấu ấn của một nghệ sĩ với bao hoài bão của sự sáng tạo và bay bổng. Nó khó có thể sống yên ổn với một mớ khổng lồ quy tắc và công thức trong đầu. Có lẽ vì thế nên mỗi tối thứ bảy nó lại tìm cho mình một sự phóng khoáng trong các vòng đua ngoài đường phố. Nó ko khá lắm trong trò này. Do lo sợ đâm phải người đi đường mà nó thường thua từ 2 – 3 triệu đồng mỗi vòng. Lũ bạn đua hay khinh miệt bảo nó là “cúc cu” (gà) và hỏi đểu là sao kém thế mà vẫn ham đua? Nó ko trả lời. Chính nó cũng ko hiểu tại sao. Chỉ biết mỗi khi rời giảng đường nó lại cảm thấy nghẹn cổ, ngạt thở, không khác gì người ta bị giết bằng thòng lọng. Vì thế nó sẽ ko chịu nổi nếu cuối tuần ko lao vào những vòng đua sinh tử cùng lũ bạn hư hỏng hòng tìm cho mình nỗi giải tỏa. Thằng bạn chí cốt vẫn hỏi nó giọng phục lăn rằng sao chơi với bạn xấu mà nó vẫn ngoan thế? Nó cho là do nó vẫn đối xử tốt với bạn bè, vẫn nói năng tử tế, hiền hiền. Ừ, quả thật, nó cũng tự ngạc nhiên. Đầu nó đã bị tiêm nhiễm quá nhiều thói hư tật xấu của lũ bạn đua, nhưng nó vẫn luôn tự nhủ ko bao h được phép tự làm vẩn đục tâm hồn mình. Chẳng mấy ai được như nó, đấy là thằng bạn bảo thế. Một cơn gió lạnh buốt xương tủy tạt vào mặt nó khiến nó tỉnh ra. Dù sao đua xe cũng là phạm pháp, đối với ai cũng thế. “Đi đêm lắm có ngày gặp ma”, nó đã gặp ma, đêm nay.
Nó chỉ còn nhớ hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là một cặp ánh sáng trắng chói lòa ngay lúc nó tỉnh cơn buồn ngủ trên tay lái. Còn bây h, nó lại thấy màu trắng, tinh khiết, trong sạch, ở khắp mọi nơi. Nó đi mãi, đi mãi, trong một không gian chỉ có màu trắng. Nó chớp mắt. Nó thấy mình đang đứng ở đoạn đường đó. Một chiếc xe tải húc nát một cửa hàng tạp hóa bên đường. Cách đó khoảng gần trăm mét là một chiếc Nouvo đỏ. Tan nát, chỏng chơ bên cạnh một hình người vẽ bằng phấn trên mặt đường nhựa, những vệt đỏ loang lổ khắp nơi. Đằng kia, mấy ông bác sĩ đẩy lên xe một cái bàn phủ kín khăn trắng có ghi chữ “Tử thi”, mà nó chỉ kịp nhìn thấy trên cánh tay người đó vết xăm của chính nó. Ông cảnh sát đứng cạnh đang gọi điện về nhà nó để báo tin qua cái thẻ sinh viên trong ví. Nó chớp mắt. Nó đang ở nhà. Mẹ nó nghe điện thoại, bố nó ngồi trên ghế bành đọc báo. Mẹ nó đặt máy xuống, nói với bố nó giọng thờ ơ “Nó chết rồi!”, bố nó cũng chỉ ừ hữ qua chuyện. Chẳng ai lấy làm đau khổ hay thương tiếc gì. Bình thản như chuyện thường ngày vậy. Hôm đám tang nó chẳng ai tới cả. Chỉ có bố mẹ và thằng em trai lớp 11. Thằng nhóc cầm cái máy điện tử vừa chơi vừa cười hinh hic. Bố nó ôm cái điện thoại di động vừa buôn dưa lê vừa cười nói hô hố. Mẹ nó lia lịa ghi chép những món sẽ làm tối nay vào cuốn sổ tay. Ai cũng dửng dưng. Ông cha cố cũng chỉ đọc qua loa vài đoạn kinh thánh vô nghĩa rồi cho lấp đất lên luôn. Nó chớp mắt. Nó quay lại với màu trắng sạch sẽ kia. Và thấy một người đàn ông mặc đồ đen trước mặt. “Ta là Thần Chết”… Mọi thứ vụt tắt trước mắt nó, vụt tắt, kết thúc mọi việc, kết thúc cuộc đời nó mà chỉ mất một giây đồng hồ. Kết thúc chuỗi dài những ngày khổ đau, cô đơn, mệt mỏi của nó. Kết thúc…
– Composed by Splendid River –
Hà Nội tháng 9 năm 2005
Cái truyện này nghe chán đời tệ, viết hồi lớp 10. Cốt truyện quá cũ. Tóm lại là chán .