Và thế là, tuần huấn luyện quốc phòng hay gọi đơn giản nôm na là tuần quân sự đã ập đến với trường THPT Trần Phú – Hà Nội – Việt Nam đầy những điều mới lạ và đầy ắp tiếng cười.
Mới lạ là vì, nay chúng tôi đã là những học sinh lớp 12, những đàn anh đàn chị lớn nhất trong trường, chính vì thế chúng tôi bắt đầu phải tiếp xúc với những bài tập quân sự nghiêm túc hơn, mang nhiều tính chất chiến đấu hơn, tất nhiên, khó nuốt hơn nhiều so với 2 năm trước chỉ là “Đi đều bước”. Cái mới ở đây chính là những “Lăn lê bò toài” (????). Nghe đến đây dám cá là ối người té ngửa vì sao quân sự mà lại lăn lê với chả bò toài, hờ, thật là vui tính ở chỗ chính vì là quân sự nên mới có mấy cái hay ho này. Là quân sự đồng nghĩa với việc phải chiến đấu và đã chiến đấu là phải di chuyển, trong khi di chuyển nghiễm nhiên ko được để cho địch thấy và từ đó tất nhiên bạn phải… “Lăn lê bò toài”
. Hô hô, nghe thật là hài hước nhưng mà nó ko hề hài hước tí nào.
Xem cảnh các chú bộ đội dày công hướng dẫn từng động tác nhỏ một từ đi khom đơn giản hay đến những khó khăn như trườn bò, lăn lộn, các bạn tôi xung quanh rất lấy làm thích thú, chỉ chỏ cười nói, đem những động tác của các chú chiến sĩ ra để bày trò cười đùa nhố nhăng với nhau. Tôi nhìn họ và thấy thật là nực cười. Họ đang sống trong một đất nước yên bình, tràn ngập hạnh phúc và niềm vui. Hỏi: Ở đâu ra mà đất nước này yên bình thế, hạnh phúc thế? Chính nhờ những tư thế lăn lộn buồn cười mà các chú đang hướng dẫn cho họ tỉ mỉ thế kia. Ko biết bao nhiêu những thế hệ cha anh đã đổ máu trên cái mảnh đất này, chính bằng những tư thế kia để xông pha chiến đấu đánh đuổi từng lựơt quân xâm lược từ khắp nơi đổ về, để mang về yên bình cho cái cuộc sống hiện tại này cho họ. Và họ cười, họ đem những cái đó ra làm trò cười đùa với nhau, tỏ những thái độ xấc xựơc khinh rẻ mỗi động tác các chú thực hiện, trêu chọc các chú, thoái thác việc tập luyện, thử nghĩ xem họ có xứng đáng để các thế hệ cha ông phải ngã xuống vì họ ko? Chính vì thế tôi mới nói một tuần quân sự đầy tiếng cười.
Và thế là các bạn ý tiếp tục ngồi chơi xơi nước như một lũ vô dụng, ăn hại, như một đống rác rưởi thối tha tởm lợm, quay lưng lại nói chuyện, nghe nhạc, nói chuyện, gọi di động, chơi bời đủ trò trong khi chú bộ đội đứng khản giọng trên sân khấu giảng giải đủ những điều chỉ tốt cho họ. Hết giờ, khi mà cái đống chất thải bốc mùi ấy đứng lên, họ để lại dấu vết thối tha của mình trên sân trường bằng một bãi giấy vụn mà họ dùng để ngồi, và họ ai về nhà nấy, vui vẻ sung sướng vỗ tay tán thưởng cái việc kết thúc bài giảng của chú bộ đội tội nghiệp. Có lẽ họ là những sinh vật ko có não, vì nếu có cái gọi là não của một con người, thì có lẽ họ đã ko thải ra cái đống giấy vụn đó để rồi mặc xác cha chúng mày, bọn tao về là bọn tao về, bẩn sân trường chứ bẩn nhà bọn tao đâu mà bọn tao lo, hay là, có mấy ông bà lao công làm gì mà bọn tao phải dọn?
Đấy, có thể thấy rằng, thế hệ trẻ ngày nay của đất nước Việt Nam, đang tỏ ra rất là “xứng đáng” với những xương máu hi sinh của những thế hệ đi trước, đang “đền đáp” công ơn trời biển đã bao phủ yên bình lên đất nước này của cha anh bằng những cách như vậy. Tôi ko nói tất cả thế hệ trẻ, những cái tôi nói trên đây, mong rằng chỉ là thiểu số, còn tôi đã biết, đang biết và sẽ biết rất rất nhiều những con người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đang cống hiến hết sức mình, hết trí tuệ và tài năng, hết sức lực và tuổi trẻ để ko “uổng phí” xuơng máu của ông cha, để trở thành người có ích cho đất nước nói riêng và xã hội nói chung. Tôi yêu quý những người đó, ước muốn một ngày nào đó, cái tên Việt Nam được thế giới nhắc đến hoành tráng như bây h người ta nhắc đến A mê ri cần.
——
Vào đội tuyển đi thi chiến thuật rồi, hic hic, can tội ngu ngồi ngay hàng đầu đâm ra trúng tầm mắt ông Duệ và thế là ông ý “ko cho chúng nó thoát”. Tập lăn lê bò toài nhiều hơn người khác, nhưng bù lại phải nghiêm túc hơn người khác . Hic, ko biết thế nào, một tuần cơ đấy
. Cố… lên…
Sao thế, thỉnh thoảng lại hiểu sai ý, lại phải giải thích lại, thích như thế…